Tiếng tuổi thơ trong ký ức
2017-04-12 01:10
Tác giả:
Tín toong…tín toong…tín toong…
- Mười một giờ rồi đó ông tướng, vào ngủ đi.
- Má cho con nghe radio thêm mười phút nữa được hông má? Đài đang phát bài của ca sĩ Khánh Ly đó má, con thèm được nghe cô hát nhạc Trịnh.
- Ờ, mười phút nữa thôi đó. Nhanh rồi đi ngủ kẻo muỗi chích.
Vặn loa to hơn một chút cho rõ, tôi lắng tai nghe. Có tiếng người ta giới thiệu: “Sau đây là những ca khúc đã đi vào lòng người qua phần trình bày của nữ ca sĩ Khánh Ly.” Rồi nhạc vang lên. Tôi chú tâm nghe thật kĩ, như rót từng tiếng vào tai, hòa mình vào từng nốt nhạc. Tiếng hát truyền cảm đặc trưng của cô Khánh Ly như càng làm cho những ca từ vốn đã tuyệt vời nay lại càng tuyệt hơn bội phần. Rồi thật tự nhiên, những thanh âm rung lên sợi dây tình cảm trong lòng tôi. Nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Dòng nước mắt cứ thế men theo đôi gò má, để lại vệt dài, hệt như cách mà đầu óc tôi đang mông lung men theo lối thời gian mà trở về với quá khứ…
Tôi vốn là một đứa trẻ không có ba. Hồi bé, má nói ba phải đi đi làm xa. Tôi ngờ nghệch tin theo. Hóa ra, sau này tôi mới biết là ba đi theo người phụ nữ khác từ khi má mang bầu tôi được bốn tháng. Từ đó đến bây giờ, má con tôi chưa từng nhận được chút thông tin nào về ba. Thế nhưng, tôi chẳng bao giờ giận ông có chăng thì cũng là giây phút buồn tủi thoáng qua thôi. Má bảo dẫu sao đó cũng là do chuyện tình duyên má long đong. Hai má con chịu đựng kiếp nghèo. Tôi biết má buồn, nhớ và xót lắm. Nhiều đêm, tôi thức giấc giữa chừng và nghe thấy tiếng khóc thầm của má. Từng tiếc nấc nghẹn ngào vang lên. Tôi không dám kêu, sợ rằng má sẽ khó xử. Tôi cố vùi mình vào giấc ngủ mà trong đầu cứ hiện lên câu hỏi: Có lẽ là má nhớ ba chăng?
Ngày ba đi, má tôi dọn sang ở với ngoại. Nhà ngoại cũng chẳng khá giả gì hơn. Ông ngoại mất sớm. Ngoại đẻ năm đứa con, ba trai hai gái. Ba đứa con trai đi bộ đội rồi hy sinh cả, chỉ còn lại má và dì. Dì có chồng rồi theo chồng biệt xứ. Riết rồi ngoại cũng quen với cô đơn. Hình như nỗi khổ đã từ đời ngoại truyền sang đời má. Nhưng có hai má con tôi đến ở, niềm vui trong ngoại như được thắp sáng trở lại.
Ngoại sống nhờ trợ cấp của nhà nước. Má tôi thì ai kêu gì làm nấy, khi thì đi cấy thuê, khi đi gặt lúa, khi đi bắt cá, khi đan chiếu… Má làm tất cả để có thể lo ổn thỏa cho cuộc sống của gia đình. Tối tối, má còn thêu thùa để kiếm thêm vài đồng lẻ. Vậy đó, nhà tôi vẫn nghèo. Cái nghèo dai dẳng từ ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng nọ, năm năm này sang năm kia. Cái nghèo như phủ lên đầu gia đình tôi, trùng trùng điệp điệp như một vòng quay vô tận.
Nhưng mà nghèo mà sống vui, sống hạnh phúc cũng được. Dù lá thiếu đi bóng dáng của người đàn ông trụ cột, nhưng sự yêu thương đùm bọc của bà và má cũng đủ làm tôi ấm lòng. Tôi thì dễ nuôi lắm, gì cũng ăn được cả. Dầu là phải thường xuyên ăn cơm độn sắn với khoai lang, tôi vẫn thấy ngon, một vị ngon đậm tình quê. Cơm với cà, với rau ăn cũng đủ rồi. Đặc biệt là tôi còn thích ăn cơm cháy, nhưng má lại không cho. Phần cơm trắng, má thường dành cho ngoại và tôi, còn má ăn cơm cháy. Thưở nhỏ tôi còn tưởng má ích kỉ, mãi đến sau này tôi mới thấm thía được ý nghĩa trong việc làm của má. Đời má sao mà lắm cơ cực, bi thương. Tôi ước giá như cuộc đời má bớt đi những cơ cực, để má chẳng phải hao gầy, đôi tay má chẳng phải chai sạn và má cũng chẳng phải khắc khổ hơn những người phụ nữ khác.
Những tưởng bất hạnh về gia đình, thiếu thốn vì kinh tế đã đủ làm điêu đứng một kiếp người. Ấy vậy mà không! Số phận còn trêu ngươi kiếp ngươi một cách đáng ghét khi mà mới sinh ra được mấy tháng, tôi bị một trận ốm rất nặng. Má tưởng đã mất tôi. Ngoại kể rằng má đã thức nhiều đêm liền để canh từng hơi thở hổn hển của tôi, chạy chữa khắp nơi để mong tôi khỏi bệnh. Thật may, trong những đớn đau tột cùng, tạo hóa vẫn cho tôi cơ hội sống sót, dù là nó vô cùng mong manh. Người đã lấy đi của tôi đôi mắt. Tôi không có cơ hội được nhìn thấy ánh nắng vàng tỏa ra từ ông mặt trời ấm áp, không được nhìn thấy màu xanh của cỏ cây đồng nội, cũng chẳng được ngắm bầu trời quang đãng ngập màu hy vọng. Tôi thèm một lần được nhìn những bông hoa rạng rỡ tỏa hương trong gió, thèm được nhìn thấy những cánh đồng lúa mơn man bao la, được ngắm những con trâu thung thăng gặm cỏ trên đồi xa. Nhưng tất cả chỉ là mơ ước. Những gì tôi thấy chỉ toàn là màu đen, một màu đen như mực. Đến nỗi, tôi tưởng tượng như một ngày chỉ có mỗi đêm mà thôi. Tôi ngỡ màn đêm đó đã tạo thành tấm lưới phủ xuống cuộc đời của đưa trẻ vốn đã lắm bất hạnh như tôi. Nghĩ mà buồn lòng!
Ồ mà không, không hẳn là hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi may mắn, may mắn hơn nhiều đứa trẻ tật nguyền khác, vẫn còn có cái mũi để ngửi, có đôi bàn tay để sờ nắn, có cái lưỡi để cảm nhận vị ngon của những món ăn bà và má nấu. Đặc biệt nhất là tôi vẫn còn có đôi tai để lắng nghe đủ thứ âm thanh của cuộc đời, để rồi tự dựng lên trong đầu một thế giới tươi đẹp mà nhiều người hằng ao ước. Tôi lấy đó làm niềm tự hào.
Tuổi thơ của tôi lớn lên từ những tiếng hát ru ầu ơ ngọt ngào của bà và má: “Ầu ơ ví dầu, cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi… à ơi, con ngủ cho ngoan..”, tiếng má và bà kể những câu chuyện”ngày xửa ngày xưa” cho tôi nghe. Những thanh âm dịu dàng ấy đã đưa tôi vào một thể giới đầy những phép màu, xoa dịu trong tôi những đớn đau, khổ sở.
Tôi còn tưởng như mình đang bước giữa con đường làng, nơi rộn ràng đủ thứ âm thanh. Có tiếng ai đó hỏi nhau:
- Hôm nay bán được không?
- Làm đồng dạo này cực quá nhỉ!
- Buồng chuối mua ở đâu mà đẹp thế, nhường lại cho tôi được không hả bác?
- Trời nắng quá! Về mau kẻo đau mất!
Những tiếng trò chuyện rôm rả của người đi đường. Hình như là tiếng của bác Ba bên nhà, có cả tiếng của cô Sáu bán chè đầu ngõ, cả tiếng chị Lan con ông Tư trưởng thôn… Có cả tiếng xe đạp cũ ì ạch trên đường. Tiếng người ta lùa bò về nhà. Tiếng mấy đứa nhỏ đùa giỡn chạy quanh, gọi nhau í ới. Tiếng bà Ba rao cà rem, tiếng thím Lài thu mua phế liệu. Thật, thật lắm. Nghe quen thuộc, thân thương tới vô cùng. Mọi thứ như ru tôi vào một viễn mộng mà tôi không hề muốn thức giấc.
Rồi chợt, má gọi tôi khe khẽ: “Con ơi, dậy đi, con…”. Tôi đã ngủ thiếp đi một chút ư? Má bảo nhạc đã hết tự khi nào. Tôi đã ngủ gục mất. Má bảo tôi vào buồng ngủ. Tôi quờ quạo đứng dậy, hệt như người say mới tỉnh rượu. Suýt thì tôi làm rơi cái radio. Có chút gì đó vướng bận thì phải, tôi lọ mọ lại chỗ cửa, rồi tựa đầu vào vách. Giấc mơ khi nãy hệt như cuốn phim tài liệu về cuộc đời đáng thương của tôi vậy. Tự nhiên tôi thấy nhớ ngoại, nhớ cuộc sống nơi làng quê. Nhanh thật! Ngoại mất đã được một năm rồi. Má con tôi lo tang lễ xong rồi dọn lên thành phố sống. Má đã kiếm được công việc ổn định hơn, tôi được đi học ở trường dành cho trẻ khiếm khuyết. Tôi cũng không còn phải ăn cơm độn sắn với khoai nữa. Ấy vậy mà, tự nhiên, tôi vẫn thèm cái mùi béo bùi của cơm độn khoai sắn ấy, thèm chút đăng đắng của cơm cháy, cái ngòn ngọt của đĩa rau xào ngoại hái sau vườn, vị giòn giòn của mắm dưa ngoại làm, tiếng sần sật mỗi lần nhai cà pháo ngoại muối. Tất cả được nấu lên bằng lòng yêu thương và cả những vị đời ngoại từng trải. Nước mắt của tôi lại rơi, hòa theo những dòng cảm xúc. Khóc đã rồi, tôi tự kéo áo lên lau, chẳng cần ai giúp cả.
Khuya rồi. Mọi thứ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng dế kêu lích rích mà thôi. Lâu lâu lại có vài tiếng lục đục của vài người chuẩn bị trước khi ngủ. Tôi nghe có tiếng gió vun vút qua trước mặt, khẽ hất vài sợi tóc tôi bay bay. Lạnh quá, tôi co người lại, hai tay khoanh trước ngực. Má vỗ vai tôi một cái, không nói gì thêm. Tôi hiểu ý trong hành động của má, bèn khép cửa lại, rồi bước vào trong phòng.
Cuộc sống ở khu phố nghèo, nơi mà má con tôi sinh sống, vẫn cứ thế tiếp diễn. Ngày qua ngày, mọi thứ có nhiều điều đổi thay. Dòng người trên cuộc đời vẫn cứ bon chen, ngược xuôi. Tôi mặc kệ.
Những kí ức tuổi thơ với những âm thanh thân thương sẽ luôn sống mãi trong đầu óc tôi. Đâu cần phải có mắt mới cảm nhận được thế giới xung quanh đâu. Tôi còn có tâm hồn, có đôi tai, cái mũi, cái lưỡi và cả đôi tay nữa kia mà. Cũng đâu phải là có ngoại, có ba thì đời tôi mới vui vẻ. Tôi còn có má bên cạnh kia mà. Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp, tràn ngập ánh sáng…
© Huỳnh Đức Hải Trường – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu