Ký ức miền quê ngoại
2017-01-30 01:25
Tác giả:
Đời tôi may mắn hơn người khác là có cơ hội đi học, đi du lịch nhiều nơi trên thế giới. Thế nhưng cuối cùng, chỉ có một nơi luôn đem lại cảm xúc cho tôi mỗi khi nghĩ đến. Đó là quê ngoại, bình yên, dân dã và giàu kỷ niệm.
Ngôi nhà của ông bà tôi tại vùng Hóc Môn được xây dựng theo kiểu ba gian nằm chính giữa, hai bên có thêm dãy nhà ngang bao lấy khoảng sân gạch đỏ au. Những chiếc cột to cỡ một người ôm bằng gỗ lên nước bóng láng. Mái lợp ngói vảy cá điểm chút rêu phong nên càng tôn lên vẻ cổ kính. Theo lời kể của ông bà tôi thì ngôi nhà này từ đời ông cố để lại cho con trưởng là ông ngoại tôi. Đến khi ông ngoại mất, để lại cho bố tôi cũng là con trưởng. Nhưng vì bố học hành rồi lấy vợ, làm ăn tại thành phố nên hiện tại chỉ có vợ chồng người chú sống cùng bà ngoại.
Ngày còn thơ ấu, tôi được bố mẹ gửi về sống cùng ông bà tại đây vì mẹ bận chăm sóc đứa em kế sinh năm một. Bởi vậy, tuổi thơ tôi gắn bó với những vườn cau, vườn trầu xanh mượt mà. Tôi yêu con đường đất nhỏ bé mỗi sáng bà dắt tôi đến trường tiểu học đầu làng. Ngôi trường đầu tiên ấy rất thân thiết với đời tôi bởi ở đấy có cô giáo tóc điểm bạc ân cần cầm tay từng đứa trẻ mặt mũi còn nhem nhuốc và ngái ngủ viết những chữ đầu tiên trên trang vở trắng. Cũng tại ngôi trường chỉ gồm năm lớp mái tôn, vách gỗ nằm dưới chân đồi trồng dâu, tôi sống những ngày tháng của tuổi thiên thần bên các bạn cùng trang lứa. Trong con tim non nớt của mình, tôi vẫn còn giữ hình ảnh điệu đà của cô bé Xuân hàng xóm, nhớ những trận đánh nhau trên đồi dâu với thằng Tý cao to chuyên bắt nạt kẻ yếu khác.
Tôi thương cái dáng khòm khòm lưng của bà mỗi sáng chủ nhật đi chợ huyện. Tôi sẽ canh giờ đón bà về để được bà cho một gói xôi bắp nóng hổi, cái kẹo bông phồng to hoặc mấy củ khoai luộc gói trong lá chuối. Mỗi lần bà ăn trầu cau, tôi lại được ngoáy hũ vôi giúp bà. Khi nhai trầu xong, bà nhổ bã trầu đỏ au làm tôi sợ hãi vì trông giống như máu. Tôi mê tài kể chuyện cổ tích của ông. Vào những buổi trưa khó ngủ, ông lại cho tôi gối đầu lên một cánh tay để nghe ông kể chuyện đến khi tôi ngủ thiếp đi mà không biết. Ông là người dạy tôi những bài học nhân nghĩa đầu tiên của cuộc đời làm người này.
Ông ngoại mất là lúc tôi trở về sống cùng cha mẹ tại thành phố cho tiện việc học cấp hai. Ngày chia tay với quê ngoại, tôi biết thế nào là nỗi nhớ. Tôi đi trên con đường trải nhựa hắt nắng của thị thành mà nhớ về con đường làng rợp bóng tre, bóng cau trên đầu. Hằng ngày đi làm phải hít khói bụi đủ loại xe mà tôi thèm bầu không khí dịu mát thoang thoảng mùi hoa cau, hoa nhài của quê ngoại. Mỗi trung thu với trẻ con thành phố chỉ được cha mẹ đưa ra phố mua đèn bằng nhựa chạy pin. Khi sống với ngoại, trung thu nào ông tôi chẻ tre, nấu hồ dán bằng bột và mua giấy kính về làm lồng đèn cho tôi. Được cầm trong tay thành quả nửa ngày vất vả của hai ông cháu, tôi thích lắm và hãnh diện đi khoe với mọi người.
Cuộc sống với nhịp độ nhanh quá khiến tôi từng lãng quên cả một khoảng trời tuổi thơ gắn liền với hoa cau, vườn trầu, với món quà của bà đi chợ về cho tôi, với những câu chuyện ông kể đã ướp hương cho giấc mơ của đứa trẻ con ngây thơ ngày xưa. Để rồi một ngày gặp điều không vui, cậu thanh niên đã trở thành người lớn bỏ phố, quay về cái nơi từng yêu đó thì... ngỡ ngàng muốn khóc! Không còn cây cầu nhỏ bắc qua mương nước bốn mùa trong xanh, tưới mát biết bao khu vườn thơm thoang thoảng hương cau. Những ngôi nhà cao tầng với đủ kiểu kiến trúc đã thay thế những mái ngói rêu phong, đậm chất dân dã. Đâu rồi những đứa bạn chia nhau từng quả ổi non chát xít, hò hét đến khan cả tiếng khi tắm mưa hoặc rủ nhau đi bắt dế mùa gặt lúa. Chúng nó đã lớn và bỏ quê theo nhau về thành phố làm công nhân tại khu công nghiệp nào đó.
Bà ngoại tôi tuy đã ngoài bảy mươi tuổi vẫn còn tinh anh. Bà bảo vợ chồng chú bắt gà làm cơm đãi thằng cháu gần chục năm mới về thăm quê ngoại. Còn ba thì chậm rãi ra vườn hái những trái ổi cuối mùa cho tôi ăn tráng miệng. Vừa ăn cơm, bà vừa nhắc kỷ niệm khi cha mẹ tôi đón đi Sài gòn, tôi chẳng chịu đi , khóc lóc van xin được ở lại sống cùng ông bà. Tôi cúi đầu, lòng thấy rưng rưng muốn khóc.
Vâng! Tôi đã từng say mê cuộc sống văn minh phố thị mà quên mất ký ức tuổi thơ và quê ngoại.
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu