Quê ngoại đẹp quá mẹ ơi
2016-07-07 01:27
Tác giả:
Giữa bầu trời trong xanh, mặt đất rải một màu vàng xuộm của đồng lúa chuẩn bị vào mùa, tôi dẫn con gái 5 tuổi cuốc bộ trên đường làng. Nắng vàng hanh của buổi chiều, mùi đất nồng nồng, mùi lúa chín thơm thoang thoảng,… những nét riêng của quê hương, xứ sở khơi gợi trong tôi một cảm giác thư thái đến trong ngần, khoan khoái đến dễ chịu cứ len lỏi, rưng rưng. Tôi cảm nhận niềm hạnh phúc lan tỏa, sáng bừng trên khuôn mặt và nụ cười của con gái yêu lần thứ hai được về thăm quê ngoại.
Ngày con theo mẹ về quê lần đầu, con mới hơn một tuổi, chắc con không thể nhớ được quê ngoại đẹp thế nào đâu nhỉ?
Mẹ chỉ tay về phía đằng xa, nơi đó là ruộng lúa, với những thân rạ đứng oằn mình nâng đỡ từng bông lúa trĩu nặng chẳng khác gì dáng đứng của mẹ ngày sắp sinh con. Nơi đó, bằng tuổi con bây giờ, mẹ lẽo đẽo theo ông bà ra đồng mùa gặt, ngồi bó gối trên bờ giục bà ngoại bắt châu chấu, cào cào, rồi cùng các anh chị đốt lửa nướng lên ăn. Cũng nơi đó, thời con gái, mẹ đã giúp bà cấy lúa, làm đồng,... Nhớ nhất là trong nước ruộng mùa cấy đục ngầu, có con đỉa nào đi lạc, buổi sáng sớm, bụng đói meo, bò tìm gót chân mẹ mà cắn, mẹ khóc gào lên sợ hãi, mắt nhắm nghiền, chân giơ lên cầu cứu bà ngoại. Con gái mẹ giương đôi mắt to tròn, thơ ngây rồi cứ thế cười nắc nẻ trong câu chuyện mẹ kể.

Cánh đồng lúa đẹp quá mẹ ơi! Mai mẹ cho con đi gặt lúa rồi bắt cào cào, châu chấu nướng ăn nhé mẹ! Con gái lắc tay mẹ nài nỉ, mẹ cười hạnh phúc vì con cũng muốn được như mẹ ngày xưa. Xoa đầu con, mẹ thấy mình được trở về những ngày xưa bé bỏng như con của hiện tại.
Đường làng quanh co, uốn khúc, cộng thêm vẻ chùng chình của hai mẹ con khiến cho từ nơi dừng xe buýt đến nhà ngoại như xa hơn.
Trước mắt hai mẹ con đã là ngôi nhà ngói ba gian của ngoại. Ngôi nhà vẫn nằm giữa khu vườn quanh năm xanh tốt, mùa nào thức nấy. Ngoại được tin cháu về chắc cứ ra vào mong ngóng. Thấy cháu từ ngõ, bà rảo bước lại gần rồi bế bổng đứa cháu ngoại yêu quý đầu tiên cứ thế hôn hít lên má, lên trán như để bù đắp yêu thương sau một thời gian dài xa nhớ.
Bà bày biện bữa cơm chiều với cá lóc nấu giấm dọc mùng thơm mùi lá nghệ, chua thanh vị giấm quê nhà, ngòn ngọt thứ cá đồng quê. Con gái mẹ trộn cơm vào nước canh và hút soàn soạt, miệng cứ láu liên ngon quá! Cả nhà nói cười vui vẻ trong bữa cơm chiều đầm ấm sau khoảng thời gian khá dài tôi chưa có dịp về thăm quê.

Buổi sáng của một làng quê thuần nông như quê tôi bắt đầu từ rất sớm. Tiếng gà gáy văng vẳng khiến cho giấc ngủ của những người già như mẹ tôi càng trở nên ít ỏi. Tôi theo mẹ dậy khi mặt đất hãy còn tờ mờ. Cạnh bờ giếng, khóm hoa hồng nhung như được đánh thức bởi tiếng gàu múc nước dưới giếng vọng lên, tiếng trò chuyện của mẹ con tôi. Qua màn sương mỏng như mảnh voan trắng, tôi thỏa sức ngắm nhìn từng loài cây trong vườn. Cây ổi già phảng phất vào gió nhẹ mùi thơm thoang thoảng của từng chùm ổi chín. Cây mít, quả chín, gai suộm lại tỏa mùi thơm nồng rải khắp khu vườn, giăng mắc đưa hương vào tận trong nhà. Những vạt dong riềng, những luống củ từ,… đong đưa chờ cơn gió mạnh đánh thức giấc nồng chưa thỏa. Còn mẹ tôi với mái tóc pha sương, hết chăm con gái lại lo cho đứa cháu ngoại xa về. Niềm vui của mẹ gửi trong từng bữa ăn và trong nụ cười hạnh phúc khi nghe đứa cháu kể về bố mẹ, học tập, bạn bè…
Con gái thức dậy hai tay dụi mắt, con trầm trồ nhìn khắp vườn nhà ngoại. Mẹ dẫn con đi thăm hỏi ông bà, cô bác và xóm giềng. Con hòa nhập rất nhanh và thích thú với những trò chơi dân gian quen thuộc gắn bó một thời với mẹ. Con học và trải nghiệm bao điều mới mẻ khi cùng mẹ đến từng nhà người thân.
Quê ngoại mình bình dị mà đầy ắp yêu thương phải không con? Nơi mẹ lớn lên ấy, chẳng có tấp nập đông đúc và hiện đại như thành phố, nhưng lại chất chứa nhiều yêu thương.
Con gái à, sau này lớn lên, hãy luôn bình dị, chân thành và đậm đà tình thương như thôn quê yên bình này con nhé!
© Xanh Nguyên – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Giấc mơ êm trôi về mùa hạ tuổi thơ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.





