Người thầm lặng 20/10
2024-11-27 20:30
Tác giả:
blogradio.vn - Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
***
Lời cảm ơn chân thành đến tất cả những người phụ nữ, đặc biệt là các bà mẹ qua ngày đặc biệt 20/10. Cảm ơn vì sự hi sinh thầm lặng, tình yêu thương vô điều kiện và những nỗ lực không ngừng để chăm sóc, bảo vệ gia đình. Các mẹ là những người hùng thầm lặng, luôn dành cho con cái những điều tốt đẹp nhất mà không mong đền đáp. Hãy biết rằng, tình yêu và công ơn của mẹ luôn được trân trọng và biết ơn sâu sắc.
Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 là một dịp đặc biệt Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10 là một dịp đặc biệt để tôn vinh những người phụ nữ Việt Nam. Họ không chỉ là những người mẹ, người vợ, người chị mà còn là những người bạn, người đồng hành đáng kính trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Với tấm lòng bao la và sự kiên nhẫn vô bờ bến, họ đã và đang đóng góp không ngừng cho gia đình và xã hội. Trong ngày này, bên cạnh sự tri ân chung dành cho tất cả phụ nữ, tôi muốn dành một góc cảm xúc đặc biệt để nghĩ về mẹ - người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ, từ những ngày đầu tiên của cuộc đời, đã là điểm tựa, là người luôn bên cạnh, chăm lo và dẫn dắt tôi. Công ơn của mẹ không chỉ đơn thuần là sự sinh thành mà còn là những năm tháng nuôi dưỡng, dạy dỗ, những lần mẹ chịu đựng những khó khăn thầm lặng vì mong con cái trưởng thành. Mẹ là người đã thức trắng đêm khi tôi ốm, người luôn lo lắng khi tôi gặp khó khăn, và là người lặng lẽ mỉm cười khi tôi thành công. Những hi sinh ấy có lẽ không bao giờ tôi có thể trả lại đủ, bởi mẹ đã trao đi không đòi hỏi sự đền đáp.
Công ơn của mẹ không chỉ nằm ở những hành động hàng ngày mà còn thấm đượm trong từng lời khuyên, từng bài học về cuộc sống mà mẹ dạy tôi từ khi còn nhỏ. Mẹ không chỉ cho tôi sự sống mà còn dạy tôi biết cách sống, cách yêu thương, cách đối mặt với khó khăn và kiên trì vượt qua chúng. Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Trong những ngày như 20/10, tôi nhận ra rằng, không phải chỉ cần quà tặng hay những lời chúc là đủ để bày tỏ lòng biết ơn đối với mẹ. Điều mẹ cần nhất không phải vật chất, mà chính là tình yêu, sự quan tâm và sự trưởng thành của con cái. Tôi luôn tự nhủ rằng mình cần sống sao cho xứng đáng với những gì mẹ đã dành cho, cần cố gắng để trở thành người mà mẹ có thể tự hào
Mỗi lần nghĩ về mẹ, trái tim tôi lại tràn ngập những cảm xúc biết ơn và yêu thương. Tôi muốn gửi đến mẹ những lời yêu thương nhất, muốn mẹ biết rằng dù tôi có đi xa đến đâu, mẹ luôn là nguồn sức mạnh lớn lao, là động lực để tôi phấn đấu và không ngừng nỗ lực. Ngày Phụ nữ Việt Nam không chỉ là dịp để tôn vinh mẹ, mà còn là lời nhắc nhở để tôi luôn trân trọng, yêu thương và quan tâm đến mẹ nhiều hơn trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi đã từng nghe một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử khiến nhiều người phải suy ngẫm về tình yêu thương vô điều kiện của người mẹ. Câu chuyện kể về hai mẹ con sống trong một ngôi nhà nhỏ ở miền quê xa xôi. Người mẹ, mặc dù phải đối mặt với nhiều khó khăn về tài chính, vẫn luôn cố gắng để chăm sóc con trai mình một cách tốt nhất. Từ nhỏ, cậu con trai đã được mẹ yêu thương và bảo vệ như báu vật. Mẹ làm đủ nghề, từ việc đồng áng đến bán hàng rong, để có tiền lo cho con ăn học.
Thời gian trôi qua, cậu con trai dần lớn lên và có cơ hội lên thành phố học tập. Mỗi tháng, dù cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, mẹ vẫn cố gắng gửi tiền cho con, luôn dặn dò con phải tập trung học hành để sau này có thể thay đổi cuộc sống. Mỗi khi nhận được tiền của mẹ, cậu con trai chỉ biết rằng đó là thành quả từ công việc vất vả của mẹ, nhưng cậu không biết mẹ đã phải đánh đổi cả sức khỏe và tuổi thanh xuân của mình để có được số tiền đó.
Khi lên thành phố, cuộc sống hiện đại đã dần làm cho cậu con trai quên đi sự hi sinh của mẹ. Cậu mải mê theo đuổi những thú vui, những ước mơ xa hoa mà không còn nhớ đến mẹ. Mỗi lần mẹ gọi điện hỏi thăm, cậu chỉ trả lời qua loa rồi tắt máy. Nhưng mẹ không bao giờ trách móc, vẫn luôn kiên nhẫn và lo lắng cho con như ngày nào.
Một ngày, cậu nhận được tin mẹ bệnh nặng. Vội vàng trở về nhà, cậu thấy mẹ nằm trên giường bệnh, cơ thể yếu đuối, xanh xao, đôi bàn tay gầy guộc vẫn nắm chặt lấy bàn tay của con trai. Trong giây phút ấy, cậu con trai chợt nhận ra bao năm qua mình đã vô tình bỏ qua tình yêu thương vô giá của mẹ. Những đồng tiền mà mẹ gửi lên không chỉ là công sức mà còn là cả máu, mồ hôi và nước mắt, là tất cả những gì mẹ có thể dành cho con.
Trong những giây phút cuối đời, mẹ chỉ nhìn con, mỉm cười và nói: “Mẹ không tiếc gì, chỉ mong con sống tốt, hạnh phúc là mẹ yên lòng rồi.” Cậu con trai nghẹn ngào, nước mắt trào ra nhưng không thể nói nên lời. Giờ đây, cậu mới hiểu rằng tình mẹ bao la, rộng lớn đến nhường nào, nhưng tất cả đã quá muộn.
Câu chuyện này là lời nhắc nhở rằng tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất, không gì có thể sánh bằng. Mỗi chúng ta nên biết trân trọng và yêu thương mẹ khi còn có thể, bởi thời gian không chờ đợi ai, và sẽ có lúc ta không còn cơ hội để đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục.
Nhân dịp 20/10, tôi muốn dành cả trái tim để nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều, cảm ơn mẹ vì tất cả.”
Hãy yêu thương bố mẹ ngay khi còn có thể, bởi tình yêu thương ấy là thứ vô giá, không gì có thể thay thế. Nhân dịp 20/10, không chỉ là dịp để tôn vinh những người phụ nữ mà còn là lúc để mỗi người chúng ta nhìn lại bản thân và suy ngẫm về sự trân quý mà bố mẹ đã dành cho ta. Đối với những ai còn may mắn có bố mẹ bên cạnh, tôi muốn nhắn nhủ một điều vô cùng quan trọng: hãy biết yêu thương và trân trọng họ khi còn có thể.
Bố mẹ là những người luôn âm thầm hi sinh, không đòi hỏi gì cho bản thân, chỉ mong chúng ta hạnh phúc và thành công. Nhưng trong cuộc sống bận rộn, đôi khi ta vô tình quên mất rằng thời gian bên họ là hữu hạn. Đừng để đến lúc họ rời xa, ta mới hối hận vì chưa kịp nói lời yêu thương, chưa kịp làm những điều nhỏ bé để đền đáp công ơn dưỡng dục.
Hãy dành thời gian trò chuyện, hỏi thăm, quan tâm bố mẹ mỗi ngày. Đừng để những điều đơn giản ấy trở thành xa xỉ. Một cái ôm, một lời cảm ơn hay một hành động nhỏ nhưng chân thành cũng đủ để bố mẹ thấy rằng họ không bị lãng quên, rằng tình yêu thương của họ vẫn luôn được ghi nhận và trân trọng. Bởi lẽ, hạnh phúc không phải là ở những gì lớn lao, mà ở chính những khoảnh khắc giản dị nhưng chứa đầy tình cảm chân thành.
Hãy yêu thương bố mẹ ngay khi còn có thể, bởi tình yêu thương ấy là thứ vô giá, không gì có thể thay thế.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Đợi Gió, Đợi Người Quay Trở Lại | Bản Full | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Dịu dàng trong đời (Phần 1)
Cô vì sao không buông được ngay cả chính cô cũng không biết, nếu nói là còn yêu thì cũng không phải, nếu nói là không còn yêu thì cũng không đúng. Chỉ là không thể buông, nó cứ day dứt giày xéo trái tim cô, muốn quên đi nhưng lại chẳng thể quên, muốn buông bỏ nhưng lại chẳng nỡ.
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.