Ngược dòng đừng quay lưng (Phần 2/2)
2022-03-29 01:20
Tác giả:
Đông Đông
blogradio.vn - Ngày qua họ hỏi tôi sao thế, tôi lẳng lặng đợi tới tận bây giờ khi tâm can bình lặng mà đáp rằng: “Chúng tôi mất nhau rồi, mới đây thôi...”
***
Quãng đường ngược chiều có chúng tôi đứng cùng song song, không cần ngược chiều ngược lối, chỉ cần mỗi người dừng lại đôi chút mà nhẫn nại. Đó là lẽ là sự kì diệu mà thế giới không mấy hồng này đưa đẩy người ta đi về bên nhau.
Nhưng mãi về sau này tôi mới nhận ra, cái cố chấp thời trẻ mà ta đánh đổi rất mong manh cũng chẳng có gì lấy làm bền vững như cái cách ta từng tin tưởng và cho đi…
Chúng tôi thế rồi sau bao thăng trầm cuối cùng cũng ở bên nhau, ở bên nhau theo đúng nghĩa mà tôi và cậu hằng theo đuổi.
.jpg)
Một đêm 3h sáng, tôi và cậu ấy ngồi dưới một góc phố người qua kẻ lại. Cậu ấy vuốt tóc tôi, thủ thỉ: “Anh vẫn chưa tin mình đã có được em. Lạ lùng thật!”
“Sao lại lạ lùng?”
“Em thật sự thích anh?”
Tôi nhìn ra những ánh đèn chói lóa trước mắt, đôi mắt long lanh tràn đầy yêu thương và hi vọng, đáp lại: “Phải, em thật sự thích anh. Từ lâu rồi”
Năm đó, dịch bệnh nặng nề, cả thành phố đóng cửa. Tôi còn nhớ Hà Nội khi đó còn xa lạ với cái gọi là “giãn cách xã hội”, nửa đêm tỉnh giấc nhận được cuộc gọi của cậu ấy, chỉ vội vàng nói ra vài chữ: “Trời sáng Hà Nội giãn cách rồi, anh phải về nhà thôi… Thật muốn gặp em một cái mà không kịp!”
Tôi thao thức từ lúc ấy đến khi cậu ấy báo bình an, người từng chung một thành phố chớp mắt một cái cách xa cả trăm cây số. Trong lòng đột ngột rỗng ra một khoảng lạ thường chẳng biết thế nào mà gọi tên. Cảm giác mùa dịch năm ấy đưa đi thật nhiều…
“Khoảng cách” kì thực là một “kẻ thứ ba” đáng ghét và đáng sợ đưa cảm tình và cảm tính trở nên hỗn độn. Tôi không rõ từ khi nào đối với cậu ấy, bản thân hoàn toàn không còn tồn tại cảm giác gọi là “cảm giác an toàn”. Không có cảm giác an toàn trong yêu thương, thật lòng nói… nó bế tắc và mỏi mệt nhiều quá… Cảm giác ấy giống như tôi nắm một mớ không khí trong tay, rõ ràng biết nó thuộc về lòng bàn tay tôi nhưng lại cứ luôn lơ lửng, khó nắm bắt.
Chúng tôi vốn khác nhau mà, cuộc sống vồn vã và tấp nập của cậu ấy là một thế giới luôn sáng đèn. Không giống căn phòng tịch mịch, trầm mặc của cô gái như tôi… Em, anh… ngược chiều rồi đấy! Em cố chấp vì cái gọi là “thương”, anh cố chấp có lẽ chỉ vì “đã từng” quá kiên trì.
Đã có lần tôi hỏi cậu: “Bỏ ra nhiều thời gian như thế, có khi nào anh thấy mệt mỏi không?”
“Không, anh không mệt mỏi. Bây giờ với anh em chính là thành tựu”
“Thành tựu”… Khi ấy mù quáng mà tôi không hay biết rằng. Trên đời này có tồn tại một loại tình ái gọi là “thành tựu”. Có lẽ cậu ấy của năm đó cho đến khi có được tôi thì cảm giác đã không còn là khao khát yêu, khát vọng thương hay mong cầu hạnh phúc nữa. Mà là thành tựu khi “chinh phục” được một “thói quen” và đánh đổ cái “kiên cường” tôi từng gai góc mãi…
Sinh nhật lần thứ 20 của tôi, đêm đó trời mưa bão lớn. Tôi nằm nghiêng đầu bên ban công nước mưa nhỏ giọt, nén chặt nỗi nhớ xuống tận đáy tâm can. “Cậu ấy của tôi” lúc này ở thật xa… Chúng tôi dần trở nên bất đồng cũng dần trở nên đối lập. Có những đoạn hai đứa không thể bình tĩnh mà nói với nhau…
Đêm đó tôi nói lời chia tay… Cậu ấy không nói gì! Sáng ngày hôm sau liền ở trước mặt tôi mà xuất hiện…
“Anh hỏi sinh nhật này em thích gì, em nói không thích gì. Nên anh nghĩ là em thích anh, anh lên với em rồi…”

Có những giây, những thời khắc mà đời này nguyện khắc ghi, khắc cốt ghi tâm dù sau này vĩnh viễn mất đi vẫn muốn ôm khư khư mà nghiền ngẫm… “Đời thường” bình dị thế đấy, bình dị đến mức chỉ sợ một cơn gió tới liền thổi bay vạn sự ngọt ngào!
Tôi không biết trên đời này mỗi đoạn duyên rốt cuộc cần thiết dài bao lâu, nhưng cậu ấy đã từng năm lần bảy lượt trước mặt tôi mà bày tỏ: “Tốt nghiệp rồi mình kết hôn được không?”
Tim tôi khi ấy hình như thiếu mất mấy nhịp, tôi nhìn cậu ấy mà nghi hoặc: “Nói cái gì thế? Mình còn trẻ lắm”
Cậu ấy cũng kiên nhẫn lặp lại, rất rõ ràng: “Tốt nghiệp rồi mình kết hôn được không?”
Hai mươi tuổi, tôi chưa một lần nghĩ đến chuyện kết hôn và xa nhà. Khi ấy tôi đã dày vò bấy nhiêu lần, không rõ là do tôi còn quá trẻ con để nghĩ về lí tưởng gia đình hay do cậu ấy quá vội vàng mà muốn có một quan hệ đâm hoa kết trái. Tôi không biết, vì cho đến sau cuối… chúng tôi cái gì cũng không đợi được!
Thật ra có rất nhiều chuyện khi bắt đầu thì mang dáng vẻ đẹp đẽ, quá trình thì tươi sáng và các chặng đi cùng nhau bước ngang ngàn thành phố không tắc. Thế rồi đến đích lại chia ly… Lạ lùng thật, cũng đáng thương thật!
Chúng tôi đi cùng nhau đoạn dài đằng đẵng gọi là “thanh xuân” ấy thế mà đổi lại một mảng chênh vênh, chóng vánh, vội vã đứt ngang.
Những ngày gió chợt về, tôi nghĩ lại mùa đông năm đó. Ngồi sau tấm lưng của ấy, tôi co ro vì cái lạnh thấu xương. Cậu ấy ngập ngừng kéo tay tôi đan về phía trước, khi ấy chúng tôi còn “chưa là gì”… Lại thêm một mùa thu lá đỏ rụng kín trời, cậu con trai cao lênh khênh nọ ngược chiều gió thổi đến đón tôi chen chúc giữa dòng người. Phải rồi, cuối cùng thứ giết chết chúng ta chính là “kỉ niệm”…
Ngày thứ 60, Hà Nội tiếp tục đợt giãn cách mới. Mối quan hệ của chúng tôi quá nhiều lỗ hổng, “chúng tôi khác nhau” rõ ràng mồn một. Tôi biết và cậu ấy rõ ràng cũng nằm lòng.
Thời gian trôi đi là một loại mài mòn, nó mài mòn đương nhiên không trừ ra tình cảm hay tình ái.
Một đêm không báo trước, cậu ấy đứng trước cổng nhà nhắn cho tôi: “Anh ở bên dưới, mở cửa đi”. Trước giờ phút ấy tôi bị mối quan hệ này giẫm đạp tuyệt vọng. Tưởng chừng đã không còn sức mà cứu vãn hay kiên trì để cố chấp thêm nữa. Tôi uống say, đã khóc. Nhìn dòng tin ấy nhòe đi, tôi dựa đầu bên cửa kính tầng hai nhìn cái bóng lớn đổ xuống nền bê tông đen ngòm. Cậu ấy gọi cho tôi tổng cộng 28 cuộc gọi và 3 tin nhắn. Tôi không còn tỉnh táo để trả lời, trong lòng cũng đủ nặng nề và mỏi mệt.
Tôi khi ấy không biết đó là lần cuối cùng, lần cuối cùng tôi được nhìn “cậu ấy của tôi” lâu như vậy…
Tất cả những gì chúng ta đã từng bỏ ra, bất luận là to lớn hay vĩ đại. Đến khi tìm được một lí do, chính đáng cũng được hoặc không chính đáng cũng thế… Đều trở nên vô dụng, vô nghĩa…
.jpg)
Đêm chia tay, tôi không rơi giọt nước mắt nào. Không hiểu sao lại cảm thấy vừa buông xuống thứ gì nhẹ nhõm…
“Anh không thể thương em nữa…”
“Chúng mình không giống nhau, đó là vốn dĩ. Ban đầu là do anh cố chấp, anh sai rồi. Em cũng đừng tiếp tục sai…”
Thế nào là một mối quan hệ đi vào ngõ cụt?
Thật ra chẳng có mối quan hệ nào đi vào ngõ cụt, chỉ có bản thân chúng ta không có cách nào điều khiển được chính mình để rồi rơi vào kết cục như thế! Chúng tôi có lẽ chẳng phải sai trái gì, chỉ là cuộc sống… không phải một khoảng trời không luôn mang nắng.
Ngày chia tay thứ hai, tôi nằm lì trên giường. Bị bốn bề hiu quạnh vây hãm cùng cực, tôi không muốn nhìn thấy bầu trời ngoài kia, không muốn biết thế giới có còn đang nhộn nhịp hay không. Tôi sợ bản thân trở thành kẻ cô đơn giữa nơi mênh mang ấy. Điện thoại không còn tin nhắn quen thuộc, hình nền không còn khuôn mặt thân thuộc… Tôi cảm giác rằng mình vừa đi qua một trận bão lớn, chúng cuốn tất cả của tôi đi mất, một chút cũng không chừa lại!
Ngày chia tay thứ ba, tôi ngồi co gối bên ban công, nước mắt khi ấy mới khẽ rơi lã chã. Trái tim bị ai khoét mang đi đâu mà trống rỗng vô bờ. Tôi cúi mặt, nấc nghẹn ngào.
Ngày chia tay thứ tư, tôi biết mình không ổn. Biết bản thân đang chán chường và trượt dài… Kỉ niệm cuốn lấy tôi, bóng dáng của cậu ấy quanh đây như một thước phim đen trắng tua đi tua lại. Thành phố này từng chan chứa vun đắp rồi lại giam hãm tình yêu của chúng tôi, cái đớn đau vô bờ này tôi biết lấy gì mà đánh đổi.
Ngày chia tay thứ bảy, tôi một mình Nam tiến. Không chịu được nhung nhớ khôn nguôi. Đứng giữa sảnh sân bay nhìn ra bầu trời đục ngầu sắp bão. Tôi nhắn cho cậu ấy một dòng: “Anh, liệu mình còn bắt đầu lại được không?”
Tôi không muốn tiếc nuối mà sống…
Rời khỏi Hà Nội, rời xa tất cả tôi từng được và mất. Thâm tâm mỗi ngày bình lặng lạ lùng. Mảnh đất miền Nam xa lạ vỗ về tôi, nắng hanh mưa bất chợt che chở tôi. Những tháng ngày này mặc đắng cay trải dài…
Vì sao phải nuối tiếc?
Vì ngay khi thời khắc tôi khao khát yêu và được yêu nhất thì người lại quay lưng đi mất. Cảm giác chơi vơi bất lực đó giống như một thứ độc dược nào đâm vào tim gan ngày ngày day dứt.
Ánh sáng rạng rỡ trong cuộc sống của cậu ấy từ ngày đó không còn chiếu tới chỗ tôi. Thiên không nơi này mưa dai dẳng, hai mươi tư giờ ầm ĩ vì lòng chưa buông. Không rõ khi nào ta mới quên…
.jpg)
Cậu ấy cho đến sau cùng vẫn an ủi tôi: “Sẽ chẳng ai quên được ai trong đời đâu em, nhưng thời gian thì có thể. Chỉ một thời gian thôi, em cứ để mọi thứ qua đi… Rồi tất cả, tất cả sẽ lại ổn…”
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn bên nhau “mãi mãi”, nhưng tôi nhận ra rằng… mình vừa mới “bỏ lỡ” cả một đời người!
Trăm câu chuyện mất mát, bao nhiêu ngày qua đi vết thương nọ hình như vẫn chưa dứt khỏi. Chỉ có lòng người chênh vênh và chai sạn đi nhiều, khi nào đó tạm ngưng lại mà thưởng cho mình chút quên lãng.
Có những đoạn tôi như người mất trí, lúc nhớ lúc quên cứ luôn đinh ninh cái gì không rõ ràng.
Có đôi khi nghe ai kể chuyện tình yêu của họ, tim tôi đau đau khẽ cười nói: “Thế à?”
“Anh, sao đời này lại dài thế...”
“Anh, sao con người ta lại cứ cố chấp thế?”
“Anh, sao mình còn ở bên nhau chóng vánh thế làm gì?”
Trăm vạn cung đường có tôi, có người bây giờ chỉ còn lại trong kí ức chút heo hút sâu thẳm, Hà Nội thu về lá vàng lấp ngang từng lối rẽ.
Một đêm không ngủ trước đường phố Sài Gòn hoa lệ. Trong lòng chợt ngấn nước đột ngột. Tôi đang nhớ thành phố của mình nhiều quá. Nhớ cả một ai…
“Anh, hôm nay em lại lỡ nhớ anh rồi”
Xế chiều mưa tầm tã, đứng trước mái hiên ngắn cụt lòng trống rỗng đợi. Không có ai tới đón tôi cả, không có ai bên cạnh tôi ở mảnh đất lạ lẫm này.
“Anh, hôm nay em gặp một người đặc biệt giống anh. Giống đến nỗi em đứng đợi qua cả ba lần đèn đỏ chỉ để được nhìn cho rõ…”
Tôi thực tại vẫn chưa dám bước ra khỏi cái bóng đậm trong lòng. Chỉ mỗi ngày chầm chậm chấp nhận đợi tất cả phai mờ đôi chút. Thi thoảng bão lớn mưa về vẫn dột ướt cả một tấm chân tình, nhưng thôi...
“Cô gái ơi, em đừng mạnh mẽ. Người mạnh mẽ sẽ tự phải thương mình”...
Ngày qua họ hỏi tôi sao thế, tôi lẳng lặng đợi tới tận bây giờ khi tâm can bình lặng mà đáp rằng: “Chúng tôi mất nhau rồi, mới đây thôi...”
© Đông Đông - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Trả anh về với yêu thương ấy | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

















