Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nếu một mai không còn em bên cạnh, anh sẽ sống thế nào?

2018-07-03 08:45

Tác giả: Cúc họa mi Giọng đọc: Hằng Nga

blogradio.vn - Trong lúc giông bão cuộc đời nổi lên, em thấy cô đơn quá, cô đơn trong chính cuộc chiến sắp tới của mình. Cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh, mà cô đơn chính là cảm giác có rất nhiều người bên cạnh nhưng chẳng biết chia sẻ cùng ai.



Điều đau khổ nhất trong một cuộc tình, có lẽ không phải sự đổ vỡ. Chia tay, ít ra ta vẫn biết ở đâu đó người ấy vẫn sống tốt và có thể đang rất hạnh phúc nữa. Nhưng có những sự chia cắt đau đớn đến nỗi, muốn nhìn thấy dáng hình đó nhưng không thể, muốn được nghe thấy giọng nói thân quen đó nhưng bất lực. Trong chương trình của tuần này, xin mời bạn lắng nghe lá thư tâm sự cảm động của một người vợ, lá thư được gửi đến từ tác giả Strong Will.

Bao nhiêu lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì những cơn đau nhói buốt, em lại tự hỏi nếu một mai không có em trên cuộc đời này nữa, anh và con có thể sống tốt được không?

Nước mắt lăn dài bao nhiêu đêm, em vẫn tự hỏi mình, phải chăng mình đã làm gì sai? Sau bao nhiêu năm tháng bên nhau, bình yên cũng có mà bão giông cũng nhiều. Cứ nghĩ vượt qua được khó khăn rồi sẽ bình an mà sống một đời bên nhau. Vậy nhưng cuộc đời thật lạ, chúng ta đã cùng nhau bước qua được bao nhiêu chuyện nhưng cũng chẳng thể yên bình đi tiếp những ngày tháng phía trước.

Không còn em bên cạnh, anh với con sẽ như thế nào? Em cũng không dám nghĩ tiếp, chỉ thấy nước mắt tuôn rơi. Bao đêm vẫn thế, gối vẫn ướt đầm. Nhưng sáng mai khi tỉnh dậy, em vẫn phải là em, một người vợ thật đảm đang, một người mẹ tràn đầy năng lượng.

Em muốn trì hoãn những tháng ngày còn lại để có thể vui vẻ chứ không phải sống ngập mình trong hàng chục loại thuốc, thực ra cũng chỉ có tác dụng kéo dài thời gian mà thôi. Biết còn bao nhiêu thời gian bên anh, bên con? Đau lòng quá phải không anh?

Em thấy sợ hãi thật sự. Hàng đêm vẫn mơ một giấc mơ, một mình em trượt chân rơi vào một hố đen sâu thăm thẳm, hai ba con vẫn đứng đó, chẳng làm gì được, bất lực nhìn em.

Nhưng làm sao chống lại được, làm sao tránh được. Nếu số phận là thế, chắc sẽ phải chấp nhận thôi phải không anh? Nhưng em chẳng thể chấp nhận được. Đã một lần hai vợ chồng mình âm thầm chấp nhận, chiến đấu trong một thời gian thật dài mà chẳng dám hé răng nửa lời than trách, chia sẻ cùng ai. Cứ tưởng mọi việc đã ổn. Vậy mà, cuộc đời thế đấy, vẫn trêu ngươi con người ta. Trong lúc giông bão cuộc đời nổi lên, em thấy cô đơn quá, cô đơn trong chính cuộc chiến sắp tới của mình. Cô đơn không phải vì không có ai bên cạnh, mà cô đơn chính là cảm giác có rất nhiều người bên cạnh nhưng chẳng biết chia sẻ cùng ai.

Nếu một mai không còn em

Khi em đang viết những lời này, trời đang mưa anh à. Em cũng không biết anh có thể đọc được không, nhưng hơn lúc nào hết, em muốn chạy đi mà khóc một trận cho đã đời, cho mưa táp hết vào mặt, rửa trôi hết tất cả đắng cay, tủi hờn trong quá khứ. Giá như mưa gột đi lớp vỏ mạnh mẽ quanh em để em lại là em, cho mưa thấm vào da thịt để em còn cảm giác, thì ra còn một thứ từ lâu đã nguội lạnh hơn làn mưa kia vẫn còn đập trong lồng ngực em.

Nhưng cũng chẳng thể khóc được, mọi cảm giác như đã chai sạn từ lâu. Cứ nghĩ cứ yêu đời đi, vui vẻ đi thì đời cũng cho ta những thứ tương tự. Nhưng khốn nỗi, giữa tận cùng của đáy vực sâu, một ánh sáng le lói chẳng đủ chiếu rọi nhưng đau thương mà con người ta vẫn thường chịu đựng.

Anh hiểu cảm giác đó không? Cảm giác cô đơn, hụt hẫng, thất vọng, lo lắng… bủa vây lấy em. Vốn dĩ em không trách anh, cũng chẳng dám trách ai, chỉ thấy sao số phận hẩm hiu quá. Tìm một người để hiểu, để lo lắng cho mình cũng thật khó, vì từ trước đến giờ, nếu mình chẳng thương mình thì cũng chẳng ai thương mình nữa.

Đã quen với mạnh mẽ rồi, em cũng chẳng muốn yếu đuối đâu. Cuộc đời thử thách chúng ta cũng nhiều rồi, chúng ta đã gồng mình lên để đáp trả rồi nhưng như viên đá vứt xuống biển cả, chẳng đủ tạo nên thanh âm, chẳng đủ ngăn được những cơn sóng. Thôi thì chấp nhận anh nhỉ!

Có người nói sống thêm một ngày thì hạnh phúc thêm một ngày, thêm một giờ thì hãy hạnh phúc thêm một giờ. Vui cũng thế, mà buồn cũng thế, thời gian có đợi ai bao giờ. Nếu có thể được, chỉ ước nhắm mắt ngủ một giấc tỉnh dậy đã già, đã bên anh và con cả cuộc đời, chẳng còn điều gì mà nuối tiếc…

Chẳng muốn sống quãng đời ngắn ngủi còn lại với bao nuối tiếc, em muốn bản thân thay đổi và bắt đầu bằng cách cắt bỏ đi mái tóc dài của mình. Em biết anh nghĩ em vui lắm. Nhưng không anh à, em thấy đau lòng. Bởi sự bế tắc khiến em thấy nghẹt thở, muốn chạy trốn khỏi cuộc sống này, khỏi những an bài của số phận nhưng không được, đành chấp nhận. Đừng nghĩ em thay đổi, chỉ là em muốn sống cuộc sống của mình, một cuộc sống không gò bó trong những khuôn phép, không gánh nặng âu lo, không hoang mang tuyệt vọng.

Nếu một ngày em nhất định phải ra đi, điều nuối tiếc lớn nhất của em chính là con. Con trai mình còn quá bé để hiểu. Rồi nếu mọi chuyện không tiến triển tốt thì em sẽ ra sao? Con trai chúng ta sẽ ra sao? Anh có thể che chở, bảo vệ cho con được không? Hay hai ba con đã quen có mẹ đứng ra lo lắng mọi chuyện rồi?

Ước mong anh có thể mạnh mẽ, che chở cho con trong suốt cả quãng đời còn lại, để con có thể khỏe mạnh lớn lên, an yên mà sống.

© Strong will – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang, Hằng Nga


Cúc họa mi

Trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top