Nếu em nói thật vào ngày Cá tháng tư, anh có tin không?
2017-04-01 08:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Hằng Nga
Lời yêu ngày cá tháng tư, anh có tin không? (Zin Di)
Nếu em nói yêu anh vào ngày Cá tháng tư, liệu anh có tin không?
Anh này! Tháng 4 trời đẹp quá khiến em cứ xao xuyến nghĩ đến anh. Mùa hoa loa kèn trắng muốt trải dài khắp phố phường cũng đã đến, ánh nắng chưa gay gắt như vào giữa hè oi ả. Buổi tối mát trời xào xạc lá bay bay, giá mà tay nắm tay trên đường rộn rã. Em và anh e ấp như vừa mới quen nhau.
Hay là em nói nhớ anh nhé?
Cứ bỏ lỡ mãi bao mùa đã qua, thu đông xuân đi hạ cũng đang tới, mình bên nhau mà như hai mùa khác biệt. Anh lạnh lùng mạnh mẽ như đông, còn em yêu đời xuân sắc của xuân thì mới chớm, khi lại e thẹn sánh với lãng mạn của tiết thu. Cứ qua bao mùa lá, con đường ta đi như dài thêm, hai cánh tay vẫn buông thõng chẳng hề đan chặt. Có đôi lúc lại nghĩ, hay bởi vì chúng ta quá khác đến mức mãi chẳng thể hòa hợp làm một được. Tại vì tình cảm chưa đủ đầy, hay mùa lá rụng quá nhanh.

Em không bao giờ nghĩ mình sẽ thích một ai đó đến vậy, cũng chẳng bao giờ chấp nhận bày tỏ tình cảm với ai. Bởi lòng kiêu hãnh của con gái vượt lên tất cả, ngay cả thể hiện tình cảm với anh em cũng chưa dám một lần. Người ta nói, con gái nếu yêu, nên bật đèn xanh một chút, bởi không phải người con trai nào cũng dễ dàng nhận ra. Càng là người đàn ông tốt, họ sẽ càng khờ khạo ngu ngơ. Còn em cứ vô tư với anh như thế, xa anh rồi mới xao xuyến nhớ mong.
Hay là em nói nhớ anh nhé?
Em muốn cùng anh dạo bước, tay đan chặt giống những cặp tình nhân, gió thổi làm tóc em bay phấp phới, mang theo cả nụ cười anh đến bên em. Nói nhớ anh để khi qua những xe hoa đẹp thảng thốt, em kiễng người đặt vào má anh một nụ hôn.
Nếu em nói thật ngày Cá tháng tư, liệu anh có tin không?
Nếu em nói nhớ anh vào cái ngày mà cả Thế giới nói dối, liệu anh có tin không?
Hay là em nói yêu anh nhé!
© Zin Di – blogradio.vn
Ngày cá tháng tư em sống thật lòng mình (Maicry)
Em thật sự là một cô gái quá ngốc không khi anh đã xa em lâu vậy mà em vẫn giữ hình bóng anh trong tim mình. Đôi khi em nghĩ anh không phải là người bên em, đi cùng em suốt quãng đời còn lại thì em sẽ mạnh mẽ đi môt mình.... Từ ngày anh đi, em cười nhiều hơn, cứ như em mạnh mẽ, em không sao, không anh mùa đông em vẫn ấm.... Nhưng đã gần 2 năm tưởng mình đã quên được anh và anh sẽ không làm em tổn thương thêm lần nữa. Cho đến khi anh gọi em thì bao yêu thương như lại quay về bên em. Em phải giấu nó đi.
Anh hỏi em có người yêu chưa, em trả lời có rồi. Anh hỏi người đó có tốt với em không? Em trả lời có...... anh hỏi em còn yêu anh không? Em suy nghĩ trả lời không. Em biết mình phải nói vậy, em biêt mình phải mạnh mẽ lên. Em tắt máy, em cười chua xót.
Còn anh, anh thật ngốc! Làm sao em có thể yêu ai, làm sao em quên được anh. Em biết anh chỉ gọi cho em khi anh đã uống quá say, em biết nhưng sao em vẫn đợi, em thật ngốc. Còn câu hỏi của anh, có phải em còn yêu anh không? Hay em đã quên được rồi? Chỉ là em không đủ mạnh mẽ cho trái tim em một cơ hội nữa được hạnh phúc.

Với mọi người ngày cá tháng tư là ngày nói dối, nhưng với em ngày 1/4 là ngày nói thật, ngày mà em dám mạnh bạo sống thật với cảm xúc trong em. Anh à, em vẫn cô đơn, vẫn một mình đi trên con đường vắng, vẫn một mình đi dưới trời mưa, một mình cười rồi một mình khóc. Anh có biết có lúc em yếu đuối lắm không anh. Em thật sự cần một bờ vai để em có thể tựa vào những lúc mệt mỏi, em cần lắm một lời khuyên, một lời động viên khi em muốn dừng lại, em cần lắm một cái nắm tay thật chặt, em cần nắm một cái ôm ấm áp, em cần lắm một lời yêu thương ngọt ngào, và em cần có anh bên cạnh... Nhưng em biết mình sinh ra không phải dành cho nhau. Rồi sẽ có ai đó thay em yêu thương anh nhiều hơn em yêu anh. Yêu anh nhưng số phận không để ta bên nhau, em chỉ cần anh hạnh phúc.
Người ta nói đúng, muốn quên một người phải yêu một người, em mong yêu thương đến bên em, mong nắng lại về sau cơn bão, nhưng sao yêu thương xa em quá anh ạ, em đợi mãi sao không có ai đến bên em, hay trên thế gian này không có một nửa dành cho em?
Ngày cá tháng tư, ngày em sống thật lòng mình, biết bao giờ em có thể quên anh?
© Maicry – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?