Một mình không cô đơn
2020-07-08 09:30
Tác giả: Lam Giang
blogradio.vn - Nhưng dường như không để sau này có cơ hội cô đơn, tôi với bộ quần áo thơm mùi nước xả đã đứng trước gương nở một nụ cười – là một mình không phải cô đơn. Và niềm vui của một mình tôi sẽ đi tìm nó kể cả trong lúc nấu ăn.
***
“Chẳng cần một ai nữa, bất kể ai cũng dư thừa”. Tiếng nhạc phát ra từ quán trà sữa đầu ngõ đang vang lên khắp con hẻm, trong xóm trọ của công nhân nghèo, nằm kề bên cạnh nó. Nghe phảng phất chút chua xót, chút não nề giữa buổi chiều tà khi ánh dương đang dần ngả về phía Tây.
Tôi tay xách lỉnh kỉnh rau dưa, thịt cá đủ dùng cho cả tuần thay vì đi chợ từng bữa, từng bữa mua chút ít theo khẩu phần của một đứa ăn như mèo.
Đèn xóm trọ chưa mở, tôi dùng vai hích vào công tắc, bóng đèn từ từ tỏa sáng, trông ảm đạm trong ánh sáng chưa tắt hẳn của bầu trời. Tôi cúi đầu ngắm nhìn chiếc bóng của chính mình, bóng tôi kéo dài, kéo dài cô đơn đến lạ. Một mình vội vàng, một mình tất bật giữa dòng đời xô bồ, hối hả.
Tra chìa vào ổ khóa, chúng khớp nhau đánh lên một tiếng cạch .Tôi bước vào phòng, quăng chìa khóa lên bàn, mở tung cửa sổ đón gió. Sáng nay ra khỏi nhà tôi thay cái áo ngủ vứt giữa phòng, chiều về nó vẫn nằm im đợi, đợi người duy nhất là tôi - chủ nhân của nó.
Nhìn một vòng, căn phòng nhỏ tôi thấy nó nhỏ bé như chính con người của chủ nhân nó. Mỗi vật dụng trong phòng đều là số một. Tôi cười trừ vậy là đủ dùng. Nếu muốn căn nhiều hơn số một thì mời về quê tôi. Về với gia đình, nơi chẳng ai nỡ để tôi cô đơn, để tôi muộn phiền.
Sống một mình tôi vẫn chịu khó nấu ăn, vừa ngon lại vừa đảm bảo dẫu hơi phiền phức một chút. Mở một bài nhạc yêu thích, chậm rãi rửa sạch rau, đun nấu, nêm nếm gia vị. Thỉnh thoảng hát theo một câu nào đấy của một bài hát bất kì nảy ra trong đầu, xoay tròn một vòng hẳn là yêu đời đến tha thiết.
Bữa cơm đón trăng ngoài của sổ, trăng với người nhìn nhau đồng cảm, đều một mình ấy mà. Cũng có ngày trăng vùi vào bóng tối, biến mất trên bầu trời. Ai mà không có lúc mệt mỏi với cuộc sống của chính mình.
Người cô đơn cũng vậy. Khi đó họ tự tạo cho mình một khoảng lặng trong bóng tối, chơi vơi, trống rỗng và tôi nghĩ hãy để họ ở đấy. Nhất định rồi họ sẽ tự biết cách chữa lành, tự vực dậy, tự chạy bằng đôi chân mình trên con đường đời dài tít tắp. Không cần một bờ vai, không cần một bàn tay, không cần một lời an ủi, động viên.
Cuối tuần xuống phố, phố đông người riêng tôi thì lạc lõng, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Vào một cửa tiệm mua một cái áo, đứng trước gương soi. Cô nhân viên bảo “Chị mặc đẹp lắm”. Tôi gượng cười “Cảm ơn em”.
Vào một tiệm cà phê, quán có Nhạc Trịnh tôi gọi một li cà phê sữa đá, ngồi ngay khung cửa kính nhìn ra ngoài đường. Ngắm dòng người qua lại, ngắm những khuôn mặt đầy đủ cảm xúc vui, buồn, mệt mỏi, lo âu. Lúc ấy, thời gian như chững lại nơi ta, cho ta cảm giác thư giãn.
Đó là những phút giây chiêm nghiệm về cuộc đời, về nhân sinh thế thái. Và bỗng thấy một nỗi buồn không tên len lỏi . Nhấp một ngụm cà phê , cảm nhận vị đắng ngọt tan trên đầu lưỡi, tự nhiên thấy nỗi buồn nhân lên, buồn tới bật khóc “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi,đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt,trên hai vai ta đôi vòng nhật nguyệt, còn mãi trong ta một cõi đi về”.
Mưa, mưa về thành phố không báo trước. Chồi non bật ra khỏi lớp vỏ hạt thô cứng, vươn mình uống nước, đón nắng, gió.
Mưa xóa mờ vệt nước mắt trên khuôn mặt không rõ cảm xúc của tôi. Mưa lạnh đấy nhưng có lẽ lòng người còn giá lạnh hơn, lạnh tới nỗi tôi thà chạm vào mưa, thà để mưa thấm ướt thân thể. Cảm sẽ tự mình uống thuốc, tự đắp chăn ấm nằm ngủ. “Ừ, Mệt rồi. Ngủ đi. Đừng đợi ai nhắc”.
Ngày mới thức dậy ngập tràn ánh nắng mai và tiếng chim hót líu lo. Tôi vươn vai, mở toang cửa sổ nhìn bông hoa mặt trời sáng chói và lòng chẳng còn dư âm mỏi mệt.
Chuyện ngày hôm qua đã vội biến mất trong một xó xỉnh nào đấy. Tôi thay bộ quần áo thơm mùi nước xả vải, khóa chặt nỗi cô đơn trong căn phòng và lại vui vẻ đi làm.
Ai bảo cô đơn khó sống lắm nhưng với tôi tôi thường mỉm cười “Sống quen rồi biết phải làm sao?”
Nếu sau này không sống một mình như vậy nữa chắc hẳn tôi sẽ rất nhớ tôi của những ngày tháng cô đơn. Sẽ rất nhớ cảm giác buồn tủi, lẻ loi nhưng không muốn thay một điều gì.
Nhưng dường như không để sau này có cơ hội cô đơn, tôi với bộ quần áo thơm mùi nước xả đã đứng trước gương nở một nụ cười – là một mình không phải cô đơn. Và niềm vui của một mình tôi sẽ đi tìm nó kể cả trong lúc nấu ăn.
© Lam Giang – blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta là những chú chim nhỏ khao khát bầu trời tự do
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.
Tết đoàn viên
Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.
Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán
Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?