Trưởng thành cô đơn như thế đấy!
2020-05-28 01:25
Tác giả:
Trung Hậu
blogradio.vn - Khi còn bé ai cũng mong rằng bản thân sẽ nhanh chóng trưởng thành, ai cũng mơ ước được bay ra thế giới rộng lớn ngoài kia để thỏa sức trải nghiệm, khám phá. Thế nhưng lúc đó chúng ta nào đâu biết rằng cái giá của trưởng thành chính là sự cô đơn, chính là một mình trải qua tất cả cay đắng ở những năm tháng tuổi trẻ.
***
Trưởng thành – chính là khoảnh khắc chúng ta thôi gào thét mỗi khi tổn thương, trưởng thành là khi có đau thế nào chúng ta vẫn sẽ nói “không sao tớ ổn mà”. Chẳng ai có thể biết được bản thân mình bắt đầu trưởng thành từ khi nào và cũng khó lờng biết được khi nào hành trình đó sẽ kết thúc.
Tôi chỉ có thể cảm nhận rằng vào một buổi chiều mưa, Sài Gòn tấp nập xe cộ giờ tan tầm, tôi lao vội ra cổng trường sau giờ học để bắt kịp chuyến xe buýt đến chỗ làm thêm, vội vã thay bộ đồng phục và lao vào công việc. Một ngày của cô gái 19 tuổi cứ thế trôi qua. Đôi chân mệt mỏi về đến được kí túc xá sau giờ làm thì cũng đã mười giờ đêm. Tôi cứ thế loay hoay trong vòng xoay của cuộc sống, chẳng biết mình đã trưởng thành từ lúc nào.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng “Càng trưởng thành càng cô đơn”. Đúng vậy, trưởng thành chính là quá trình mà có lẽ đa phần chúng ta phải bước đi đơn độc, chúng ta không còn có thể gào khóc rồi xà vào lòng bố mẹ, chúng ta cũng chẳng thể mải mong đợi sự giúp đỡ từ bạn bè. Trưởng thành khiến ta trở nên gai góc và mạnh mẽ hơn, bởi khi đó chúng ta nhận ra rằng thế giới ngoài kia chẳng phải là một bức tranh màu hồng như trong truyện cổ tích, sẽ chẳng có ông Bụt và chúng ta cũng không phải là nàng Lọ Lem.
Chắc hẳn rằng bạn cũng sẽ như tôi cũng sẽ phải rời xa mái nhà đầy tình yêu thương của bố mẹ và bước vào đời bằng chính đôi chân của mình, và chắc hẳn rằng bạn sẽ rất cô đơn và trống rỗng khi đang chênh vênh ở cái độ tuổi 19 sắp sang 20. Đã từng có những đêm tôi chẳng thể nào ngủ được, sau một ngày mệt mỏi với công việc, học hành. Tôi hòa mình vào bóng đêm trong căn phòng kí túc vừa đủ cho 7 người, tôi suy nghĩ về tương lai về những dự định và hoài bão mà bản thân đang cố gắn để thực hiện. Chẳng thể nào điều khiển được những giọt nước mắt của mình và cứ thế hai hàng mi ướt đẫm.
Tôi tự trách bản thân chưa thể tự chủ về tài chính, tôi trách chính mình vì quá ngu ngốc chẳng thể nào giành được suất học bổng ở học kì này. Ở cái độ tuổi này, chắc chắn rằng ai cũng bận lo toan cho chính mình, ai cũng có những nỗi khổ riêng, vì vậy tôi chẳng dám làm phiền bạn bè. Có đôi lúc bản thân ích kỷ nghĩ rằng tại sao bố mẹ không thể hiểu cho mình, không thể cảm thông cho những gì mà tôi đang trải qua. Đôi lúc, tôi khát khao một lời hỏi han từ gia đình thế nhưng bạn biết đấy bố mẹ đã nỗ lực gồng gánh cả đời để chăm lo cho chúng ta từng miếng ăn, biết bao nỗi lo toan đang đè trên đôi vai nặng trĩu ấy thì làm sao chúng ta có quyền đòi hỏi điều gì.
Khi còn bé ai cũng mong rằng bản thân sẽ nhanh chóng trưởng thành, ai cũng mơ ước được bay ra thế giới rộng lớn ngoài kia để thỏa sức trải nghiệm, khám phá. Thế nhưng lúc đó chúng ta nào đâu biết rằng cái giá của trưởng thành chính là sự cô đơn, chính là một mình trải qua tất cả cay đắng ở những năm tháng tuổi trẻ. Chúng ta những người trẻ xin hãy vững bước trên con đường chông gai này nhé, thời gian thì có giới hạn và tuổi trẻ đâu thể có hai lần thắm lại, hãy cố gắng hết mình trên con dường đi tìm và thực hiện giấc mơ hoài bão.
© Trung Hậu – blogradio.vn
Xem thêm Blog Radio.
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cô giáo mầm non
Mỗi ngày mười tiếng ở trường Các cô bảo mẫu yêu thương học trò Nâng niu từng phút từng giờ

Miền ký ức
Bạn thấy đấy, tuổi thơ là thứ không bao giờ bị đánh cắp, ngay cả khi đã lớn, tuổi thơ vẫn ở đó để mỗi ngày lặng lẽ ghé qua chữa lành những vết thương cho bạn.

Tháng 9, chúng ta đã một mình trưởng thành!
Người ta nói, khi bạn muốn giải tỏa cảm xúc hãy nói ra hoặc viết ra cảm xúc của bạn. Ấy thế mà tớ chả thể có nổi sức để viết nữa. Khi mọi thứ trải qua cả rồi, tớ mới ngồi đây viết lại những thứ đã qua khiến tớ có cái nhìn nhận về nhân sinh này.

Mảnh hồn quê
Nước đã lên gần chạm mép bờ đê, những con nước ròng, nước lớn lững lờ mang theo những mảng phù sa bồi đắp, bên bồi bên lở. Yên hít mũi nghe mùi nước mắm kho quẹt thơm lừng, mằn mặn bốc ra từ gian bếp nhỏ. Ánh lửa đỏ hồng phản chiếu lên gương mặt của Yên đang lấm tấm mồ hôi. Mùa gió bấc về, lại nhớ mùi khoai, mùi bắp nướng lùi trong cái bếp dã chiến đêm giao thừa nấu bánh.

Hãy dành thật nhiều thời gian cho cha mẹ
“Đã bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hỏi thăm mẹ cha?”. Phải chăng đã rất lâu rồi. Có thể giờ đây những áp lực cuộc sống, nhịp thở ào ạt của thành thị cuốn bạn đi. Có thể giờ đây những cuộc gọi thăm hỏi mẹ cha cũng vơi dần.

Nghề giáo
Có người thầy cầm lấy ngọn đuốc đỏ Mang ánh sáng thắp lên triệu vì sao Có người thầy lặng lẽ vương bụi phấn Hát cho em một khúc ca yêu đời.

Bạn sinh ra đã mang một bản sắc riêng rồi
Tự chấp nhận và yêu thương bản thân là một quá trình phát triển cá nhân quan trọng. Nó không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng khi chúng ta làm được điều này, chúng ta có khả năng sống một cuộc sống tràn đầy niềm tự hào, tự tin và tình yêu.

Vì chúng ta xứng đáng được hạnh phúc
Mưa bóng mây tuy chẳng dễ gặp, nhưng trong thời khắc ngắn ngủi ta bắt gặp khoảnh khắc kì diệu ấy, có lẽ lòng ta sẽ chợt lắng lại trong những xúc cảm bồi hồi.

Những ngày xanh tươi
Đôi lần chúng tôi muốn bỏ cuộc nhưng tim chúng tôi có dòng máu đỏ nóng rực chảy qua, dòng máu làm chúng tôi nóng lên mỗi khi tinh thần lạnh đi vì mệt mỏi.