Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mong tôi của ngày hôm nay sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua

2020-09-25 01:28

Tác giả: Hoa bỉ ngạn


blogradio.vn - Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và  niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.

***

Ngày còn bé, chiều chiều trên bãi chăn trâu. Tôi lại nằm ngửa cổ lên trời, nhìn mãi vào dãy núi xa xăm vô định kia. Tôi ước mình được đặt chân lên nơi đó. Rồi ước mơ đó cứ ấp ủ, thôi thúc tôi đến mãi sau này. 

Sinh ra trong một gia đình thuần nông. Tuổi thơ gắn liền với ruộng đồng, với những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm thả diều, tắm sông. Được lắng nghe mùi thơm của ruộng đồng, của mây trời đồng nội. Được hòa mình vào dòng sông quê hương. Tất cả những điều bình dị đó đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.

Sau này lớn lên, tôi mới hiểu dù sinh ra ở đâu thì , dù trong hoàn cảnh nào nếu chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ yêu thương thì có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời này. Và đoạn đường mà tôi đang bước có lẽ đã tạo nên tôi của bây giờ.

Ngày cầm tấm bằng đại học trên tay, là ngày buồn vui trong tôi lẫn lộn. Vui vì từ nay tôi đã lớn, đã có thể tự bước trên đôi chân của mình, buồn vì rồi không biết tương lai mình ra sao. Vì thời điểm đó với tấm bằng sư phạm tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu.

Và với niềm khát khao cháy bỏng của tuổi thơ, cùng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi quyết định rời xa vùng quê yên bình, nơi có cả bầu trời tuổi thơ. Đến một nơi mà tôi hằng mong ước, mong ước một lần được đặt chân mình lên đó, nơi đó tôi có thể thỏa lòng mình hòa lẫn cùng thiên nhiên. Tôi sẽ là cô giáo vùng cao.

kg9_wlnv

Ngày đầu tiên đặt chân đến. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, những con đường quanh co, xa tít tắp, nằm giữa lưng chừng núi. Có lúc thì một bên là núi một bên là sông, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng, chốc chốc lại thấy những con dốc cao sừng sững như chặn ngang lối đi. 

Lần đầu tiên trong đời, xa nhà ,xa vòng tay ấm áp của ba mẹ, đi đến một nơi không người quen. Mọi thứ trong tôi dường như rất mới mẻ. Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống tại nơi này, một cuộc sống mới hoàn toàn.

Năm đầu tiên, tôi được phân công dạy ở điểm trường gần điểm trường chính. Mọi thứ với tôi bắt đầu quá dễ dàng. Tôi ở lại tập thể cùng các chị. Chị em sống với nhau rất vui vẻ, làm cho một đứa con gái như tôi phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà.

Năm thứ hai, trong hành trình đến với vùng cao và có lẽ là năm đặc biệt nhất. Và chắc có lẽ đây cũng là năm học mà dù mãi sau này tôi cũng sẽ không bao giờ quên. Tôi được phân công về một điểm trường lẻ. Con đường tới trường dài thêm, phải đi bộ thêm vài giờ, phải leo qua vài con dốc nữa mới đến nơi nhưng những việc đó chẳng làm khó được tôi. Tôi muốn được đứng trên đỉnh núi kia cơ mà. Những điều thầm kín đó, luôn thôi thúc bước chân tôi.

Một ngôi làng hiện ra trước mắt tôi. Từng bước, tôi đi về phía ngôi làng, một ngôi trường xuất hiện. 

Thoạt nhìn tôi không nghĩ đó là một ngôi trường. Nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi. Một ngôi trường làm bằng ván, cũ kĩ, thấp lè tè trên một mô đất chật chội. Ở đây, có thể thấy cả bầu trời khi nhìn xuyên mái nhà, tia nắng tinh nghịch lọt cả vào phòng. Nền nhà thì ẩm ướt, bộ bàn ghế ọp ẹp, tấm bảng đen thì dường như không còn màu đen vốn có của nó. 

Tôi đến nơi dạo một vòng quanh trường, người dân và lũ trẻ trong làng ùa ra, nhìn tôi ngơ ngác. Nhìn các em đi chân trần, quần áo thì cũ kĩ, xộc xệch. Có em chỉ có mỗi chiếc quần cộc, mặt mũi tèm lem. Tôi thấy lòng mình như chậm lại, có cái gì đó rưng rưng nơi khóe mắt.

Lúc đó tôi quyết định rằng dù có khó khăn như thế nào tôi vẫn ở lại nơi này. Tôi biết sẽ rất khó khăn với một cô gái như tôi nhưng tôi tin mình sẽ làm được. 

Đêm đầu tiên nơi núi rừng hẻo lánh, chỉ có tiếng côn trùng. Tôi thấy mình lạc lõng, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ những ngày còn học tập rong chơi nơi phố thị.

cogiaovungcao

Tôi chưa bao giờ mường tượng nơi đây lại khó khăn đến như vậy. Nơi mà điện thắp sáng chưa tới, nơi nước uống phải lấy từng can, nơi mà sóng điện thoại lúc có lúc không. Nơi mà cả tuần tôi chỉ ăn rau rừng với thức ăn khô. Vậy mà nhìn các em đều đặn đến lớp mỗi ngày, ê a từng con chữ. Lòng tôi lại thấy bình yên. Nụ cười của các em như tiếp thêm sức mạnh cho tôi  mỗi ngày.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi quen với cuộc sống nơi này. Tôi bỗng thấy tâm hồn mình sao bình dị đến lạ, không bon chen, toan tính. 

Tôi yêu nơi này, yêu ngôi làng nằm cheo leo giữa đại ngàn, yêu những con người cần mẫn, chịu thương, chịu khó. Để rồi hôm nay, nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi chọn vùng cao để gắn bó cả thanh xuân bằng nghề dạy học. Tôi thấy mình như trưởng thành hơn và không có điều gì làm bản thân tôi gục ngã.

Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và  niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.

© Đừng quên tôi nhé - blogradio.vn

Xem thêm: Tuổi trẻ là không được từ bỏ

Hoa bỉ ngạn

Gặp anh và yêu anh là niềm hạnh phúc nhất của em..

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top