Mong tôi của ngày hôm nay sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua
2020-09-25 01:28
Tác giả:
Hoa bỉ ngạn
blogradio.vn - Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.
***
Ngày còn bé, chiều chiều trên bãi chăn trâu. Tôi lại nằm ngửa cổ lên trời, nhìn mãi vào dãy núi xa xăm vô định kia. Tôi ước mình được đặt chân lên nơi đó. Rồi ước mơ đó cứ ấp ủ, thôi thúc tôi đến mãi sau này.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông. Tuổi thơ gắn liền với ruộng đồng, với những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm thả diều, tắm sông. Được lắng nghe mùi thơm của ruộng đồng, của mây trời đồng nội. Được hòa mình vào dòng sông quê hương. Tất cả những điều bình dị đó đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Sau này lớn lên, tôi mới hiểu dù sinh ra ở đâu thì , dù trong hoàn cảnh nào nếu chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ yêu thương thì có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời này. Và đoạn đường mà tôi đang bước có lẽ đã tạo nên tôi của bây giờ.
Ngày cầm tấm bằng đại học trên tay, là ngày buồn vui trong tôi lẫn lộn. Vui vì từ nay tôi đã lớn, đã có thể tự bước trên đôi chân của mình, buồn vì rồi không biết tương lai mình ra sao. Vì thời điểm đó với tấm bằng sư phạm tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu.
Và với niềm khát khao cháy bỏng của tuổi thơ, cùng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi quyết định rời xa vùng quê yên bình, nơi có cả bầu trời tuổi thơ. Đến một nơi mà tôi hằng mong ước, mong ước một lần được đặt chân mình lên đó, nơi đó tôi có thể thỏa lòng mình hòa lẫn cùng thiên nhiên. Tôi sẽ là cô giáo vùng cao.
Ngày đầu tiên đặt chân đến. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, những con đường quanh co, xa tít tắp, nằm giữa lưng chừng núi. Có lúc thì một bên là núi một bên là sông, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng, chốc chốc lại thấy những con dốc cao sừng sững như chặn ngang lối đi.
Lần đầu tiên trong đời, xa nhà ,xa vòng tay ấm áp của ba mẹ, đi đến một nơi không người quen. Mọi thứ trong tôi dường như rất mới mẻ. Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống tại nơi này, một cuộc sống mới hoàn toàn.
Năm đầu tiên, tôi được phân công dạy ở điểm trường gần điểm trường chính. Mọi thứ với tôi bắt đầu quá dễ dàng. Tôi ở lại tập thể cùng các chị. Chị em sống với nhau rất vui vẻ, làm cho một đứa con gái như tôi phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà.
Năm thứ hai, trong hành trình đến với vùng cao và có lẽ là năm đặc biệt nhất. Và chắc có lẽ đây cũng là năm học mà dù mãi sau này tôi cũng sẽ không bao giờ quên. Tôi được phân công về một điểm trường lẻ. Con đường tới trường dài thêm, phải đi bộ thêm vài giờ, phải leo qua vài con dốc nữa mới đến nơi nhưng những việc đó chẳng làm khó được tôi. Tôi muốn được đứng trên đỉnh núi kia cơ mà. Những điều thầm kín đó, luôn thôi thúc bước chân tôi.
Một ngôi làng hiện ra trước mắt tôi. Từng bước, tôi đi về phía ngôi làng, một ngôi trường xuất hiện.
Thoạt nhìn tôi không nghĩ đó là một ngôi trường. Nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi. Một ngôi trường làm bằng ván, cũ kĩ, thấp lè tè trên một mô đất chật chội. Ở đây, có thể thấy cả bầu trời khi nhìn xuyên mái nhà, tia nắng tinh nghịch lọt cả vào phòng. Nền nhà thì ẩm ướt, bộ bàn ghế ọp ẹp, tấm bảng đen thì dường như không còn màu đen vốn có của nó.
Tôi đến nơi dạo một vòng quanh trường, người dân và lũ trẻ trong làng ùa ra, nhìn tôi ngơ ngác. Nhìn các em đi chân trần, quần áo thì cũ kĩ, xộc xệch. Có em chỉ có mỗi chiếc quần cộc, mặt mũi tèm lem. Tôi thấy lòng mình như chậm lại, có cái gì đó rưng rưng nơi khóe mắt.
Lúc đó tôi quyết định rằng dù có khó khăn như thế nào tôi vẫn ở lại nơi này. Tôi biết sẽ rất khó khăn với một cô gái như tôi nhưng tôi tin mình sẽ làm được.
Đêm đầu tiên nơi núi rừng hẻo lánh, chỉ có tiếng côn trùng. Tôi thấy mình lạc lõng, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ những ngày còn học tập rong chơi nơi phố thị.
Tôi chưa bao giờ mường tượng nơi đây lại khó khăn đến như vậy. Nơi mà điện thắp sáng chưa tới, nơi nước uống phải lấy từng can, nơi mà sóng điện thoại lúc có lúc không. Nơi mà cả tuần tôi chỉ ăn rau rừng với thức ăn khô. Vậy mà nhìn các em đều đặn đến lớp mỗi ngày, ê a từng con chữ. Lòng tôi lại thấy bình yên. Nụ cười của các em như tiếp thêm sức mạnh cho tôi mỗi ngày.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi quen với cuộc sống nơi này. Tôi bỗng thấy tâm hồn mình sao bình dị đến lạ, không bon chen, toan tính.
Tôi yêu nơi này, yêu ngôi làng nằm cheo leo giữa đại ngàn, yêu những con người cần mẫn, chịu thương, chịu khó. Để rồi hôm nay, nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi chọn vùng cao để gắn bó cả thanh xuân bằng nghề dạy học. Tôi thấy mình như trưởng thành hơn và không có điều gì làm bản thân tôi gục ngã.
Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.
© Đừng quên tôi nhé - blogradio.vn
Xem thêm: Tuổi trẻ là không được từ bỏ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình anh công sở 4.0 - Làm điều mình thích hay học cách yêu thích điều mình làm?
Cuốn sách đề cập đến những vấn đề mới về việc làm trong thời đại 4.0, khi mà trí tuệ nhân tạo khiến thị trường lao động trở nên khốc liệt hơn. Tác giả muốn nhắn nhủ tới người đọc, muốn trở thành nhân viên không thể, chúng ta nên biết tận dụng công nghệ, biến nó thành trợ thủ đắc lực.

Dòng sông thấu cảm
Nói vậy thôi chứ ai cũng biết chị hai là điểm tựa của chị, là người có thể thấu hiểu có thể thấu cảm mọi điều nơi chị. Dù là đắng hay ngọt dù là mưa hay nắng thì chị hai vẫn bên cạnh bao năm tháng như dòng sông quê nhà cho chị trút vào hết cõi lòng.

Bạn đón bình minh như thế nào?
Cô ngồi sau xe anh, bàn tay siết nhẹ vào áo khoác. Hơi ấm từ chiếc áo lan tỏa, không chỉ xua tan cái lạnh của cơn mưa mà còn khiến trái tim cô rung lên một nhịp lạ lẫm.

Lỡ một nhịp thương
Người con trai từng ôm cô mỗi đêm, từng hứa sẽ không bao giờ buông tay, giờ đây lại là người tàn nhẫn đẩy cô xuống vực sâu nhất. Anh ấy đã từng bảo rằng giúp cô nhặt tình mảnh vỡ của con tim. Thật nực cười, khi chính anh ta lại là người khiến nó tan nát thành từng mảnh vỡ, hết lần này tới lần khác.

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.