Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mong tôi của ngày hôm nay sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua

2020-09-25 01:28

Tác giả: Hoa bỉ ngạn


blogradio.vn - Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và  niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.

***

Ngày còn bé, chiều chiều trên bãi chăn trâu. Tôi lại nằm ngửa cổ lên trời, nhìn mãi vào dãy núi xa xăm vô định kia. Tôi ước mình được đặt chân lên nơi đó. Rồi ước mơ đó cứ ấp ủ, thôi thúc tôi đến mãi sau này. 

Sinh ra trong một gia đình thuần nông. Tuổi thơ gắn liền với ruộng đồng, với những buổi chiều cùng lũ bạn trong xóm thả diều, tắm sông. Được lắng nghe mùi thơm của ruộng đồng, của mây trời đồng nội. Được hòa mình vào dòng sông quê hương. Tất cả những điều bình dị đó đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.

Sau này lớn lên, tôi mới hiểu dù sinh ra ở đâu thì , dù trong hoàn cảnh nào nếu chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ yêu thương thì có thể vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời này. Và đoạn đường mà tôi đang bước có lẽ đã tạo nên tôi của bây giờ.

Ngày cầm tấm bằng đại học trên tay, là ngày buồn vui trong tôi lẫn lộn. Vui vì từ nay tôi đã lớn, đã có thể tự bước trên đôi chân của mình, buồn vì rồi không biết tương lai mình ra sao. Vì thời điểm đó với tấm bằng sư phạm tôi chẳng biết mình phải bắt đầu từ đâu.

Và với niềm khát khao cháy bỏng của tuổi thơ, cùng sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi quyết định rời xa vùng quê yên bình, nơi có cả bầu trời tuổi thơ. Đến một nơi mà tôi hằng mong ước, mong ước một lần được đặt chân mình lên đó, nơi đó tôi có thể thỏa lòng mình hòa lẫn cùng thiên nhiên. Tôi sẽ là cô giáo vùng cao.

kg9_wlnv

Ngày đầu tiên đặt chân đến. Tôi bỡ ngỡ vô cùng, những con đường quanh co, xa tít tắp, nằm giữa lưng chừng núi. Có lúc thì một bên là núi một bên là sông, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói trắng, chốc chốc lại thấy những con dốc cao sừng sững như chặn ngang lối đi. 

Lần đầu tiên trong đời, xa nhà ,xa vòng tay ấm áp của ba mẹ, đi đến một nơi không người quen. Mọi thứ trong tôi dường như rất mới mẻ. Tôi sẽ bắt đầu cuộc sống tại nơi này, một cuộc sống mới hoàn toàn.

Năm đầu tiên, tôi được phân công dạy ở điểm trường gần điểm trường chính. Mọi thứ với tôi bắt đầu quá dễ dàng. Tôi ở lại tập thể cùng các chị. Chị em sống với nhau rất vui vẻ, làm cho một đứa con gái như tôi phần nào vơi đi nỗi nhớ nhà.

Năm thứ hai, trong hành trình đến với vùng cao và có lẽ là năm đặc biệt nhất. Và chắc có lẽ đây cũng là năm học mà dù mãi sau này tôi cũng sẽ không bao giờ quên. Tôi được phân công về một điểm trường lẻ. Con đường tới trường dài thêm, phải đi bộ thêm vài giờ, phải leo qua vài con dốc nữa mới đến nơi nhưng những việc đó chẳng làm khó được tôi. Tôi muốn được đứng trên đỉnh núi kia cơ mà. Những điều thầm kín đó, luôn thôi thúc bước chân tôi.

Một ngôi làng hiện ra trước mắt tôi. Từng bước, tôi đi về phía ngôi làng, một ngôi trường xuất hiện. 

Thoạt nhìn tôi không nghĩ đó là một ngôi trường. Nó khác xa với trí tưởng tượng của tôi. Một ngôi trường làm bằng ván, cũ kĩ, thấp lè tè trên một mô đất chật chội. Ở đây, có thể thấy cả bầu trời khi nhìn xuyên mái nhà, tia nắng tinh nghịch lọt cả vào phòng. Nền nhà thì ẩm ướt, bộ bàn ghế ọp ẹp, tấm bảng đen thì dường như không còn màu đen vốn có của nó. 

Tôi đến nơi dạo một vòng quanh trường, người dân và lũ trẻ trong làng ùa ra, nhìn tôi ngơ ngác. Nhìn các em đi chân trần, quần áo thì cũ kĩ, xộc xệch. Có em chỉ có mỗi chiếc quần cộc, mặt mũi tèm lem. Tôi thấy lòng mình như chậm lại, có cái gì đó rưng rưng nơi khóe mắt.

Lúc đó tôi quyết định rằng dù có khó khăn như thế nào tôi vẫn ở lại nơi này. Tôi biết sẽ rất khó khăn với một cô gái như tôi nhưng tôi tin mình sẽ làm được. 

Đêm đầu tiên nơi núi rừng hẻo lánh, chỉ có tiếng côn trùng. Tôi thấy mình lạc lõng, nhớ nhà, nhớ ba mẹ, nhớ những ngày còn học tập rong chơi nơi phố thị.

cogiaovungcao

Tôi chưa bao giờ mường tượng nơi đây lại khó khăn đến như vậy. Nơi mà điện thắp sáng chưa tới, nơi nước uống phải lấy từng can, nơi mà sóng điện thoại lúc có lúc không. Nơi mà cả tuần tôi chỉ ăn rau rừng với thức ăn khô. Vậy mà nhìn các em đều đặn đến lớp mỗi ngày, ê a từng con chữ. Lòng tôi lại thấy bình yên. Nụ cười của các em như tiếp thêm sức mạnh cho tôi  mỗi ngày.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi quen với cuộc sống nơi này. Tôi bỗng thấy tâm hồn mình sao bình dị đến lạ, không bon chen, toan tính. 

Tôi yêu nơi này, yêu ngôi làng nằm cheo leo giữa đại ngàn, yêu những con người cần mẫn, chịu thương, chịu khó. Để rồi hôm nay, nhìn lại, một cô gái trẻ tuổi chọn vùng cao để gắn bó cả thanh xuân bằng nghề dạy học. Tôi thấy mình như trưởng thành hơn và không có điều gì làm bản thân tôi gục ngã.

Đời người là một con đoạn đường dài, đi qua những ngày bão tố sẽ là những tháng ngày bình yên. Đi qua những nhọc nhằn, vất vả là những ngày hun đúc ý chí và  niềm tin. Tôi chỉ mong tôi của ngày hôm nay, sẽ vững tin hơn tôi của ngày hôm qua.

© Đừng quên tôi nhé - blogradio.vn

Xem thêm: Tuổi trẻ là không được từ bỏ

Hoa bỉ ngạn

Gặp anh và yêu anh là niềm hạnh phúc nhất của em..

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top