Mạnh mẽ lên em giữa những chênh vênh mười tám
2020-07-19 01:25
Tác giả: Phan Thiên Di
Blogradio.vn - Em à, tôi biết em cũng đang chênh vênh trong tuổi mười tám, loay hoay tìm cách định nghĩa chính mình. Đừng lo lắng vì có tôi, tôi luôn ở đây và sẵn sàng ôm em khi em cần. Khi em khóc tôi cũng nhói đau. Mạnh mẽ lên em, em làm được mà.
***
11 giờ 35 đêm, Sài Gòn với em giờ đây thinh lặng. Chỉ có tiếng gió, tiếng đồng hồ đếm nhịp tích tắc. Tiếng côn trùng kêu the thé ngoài cửa sổ. Và tiếng lộp độp của cơn mưa vài giờ trước lại kéo em về với tâm trạng ướt mèm. “Xin lỗi, chị nghĩ em không phù hợp”. Câu nói đó kéo em xuống thành một kẻ không sức sống.
Sài Gòn lúc này đang là tháng 9 và em vừa rớt ba cuộc thi trong cùng một khoảng thời gian. Tôi biết em đang rất hụt hẫng.
Những ngày chật vật của tháng 9 rồi cũng đi qua. Và tháng 10 ập tới, oi bức và ngột ngạt. Bên trong những nhà hàng tiệc cưới thì đầy những người và người. Ở đó luôn có hai tuýp người, một là những người được phục vụ và hai là những người phục vụ. Tất nhiên, ai cũng đều ước mình là tuýp số một. Nhưng tiền ăn, tiền xe, tiền điện nước, tiền mua bao nhiêu thứ linh tinh lặt vặt trên đời buộc em phải tìm một công việc. Thế là em có mặt tại vị trí còn lại trong chiếc hộp vuông vức đó. Ít ra em cũng không phải suy nghĩ lung tung và việc tiếp xúc nhiều người biết đâu sẽ khiến em ổn.
Việc cũng khá đơn giản, gồm bưng bê ra vào, lên món, chia món. Thi thoảng phục vụ nước cho khách, sau tiệc dọn dẹp rồi về. Vậy mà tôi lại thấy em suýt khóc.
“Em bao nhiêu tuổi? Ủa, mới 18 hả. Trời, vậy là bằng con gái chú rồi”. “Thôi kệ, cháu nó còn nhỏ, con gái mình mà lỡ đi làm, bị người ta nặng nhẹ mình cũng xót chứ”. Một vị khách trung niên nói lên với những người còn lại trong bàn tiệc. Tôi thấy em cười, vậy mà trong đáy mắt lại ậng nước, đỏ hoe. Em cầm đĩa thức ăn thừa, chạy vội vào bếp.
Tôi biết em đã khóc.
10 giờ 39, tan ca. Thành phố này không ngủ, đường phố vẫn đông đúc người xe. Em chạy về phòng trọ trên chiếc xe cũ – món quà lớn nhất của cha với lời nhắn “ Gắng học thành tài nha con”.
Gần giữa đêm, thành phố trở chứng, trút bao nhiêu mưa gió xuống người người. Em ướt nhẹp và lạnh lẽo, cố gắng chạy về để kịp ngủ nốt vài tiếng ngắn ngủi của ngày mới.
Sài Gòn không dành cho những kẻ yếu mềm. Càng không dễ dàng để bắt nhịp với ai sống quá tình cảm như em đâu. Đây là lần đầu tiên em xa nhà, xa người em thương và thương em.
Tôi biết chứ nhưng đừng ủy mị như thế, đừng bỏ lỡ những cơ hội có thể giúp ích rất nhiều cho cuộc đời em sau này. Khóc sẽ giúp người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng nó cũng là một loại chất gây nghiện.
Cô gái ạ. Đừng khóc giữa Sài Gòn. Đừng khóc vì những nỗi buồn không xứng đáng. Hãy khóc khi em đứng trên đỉnh vinh quang, khi em thành công và nhìn lại tất cả những gì mình đã đi qua. Nghĩ về những ngày nghèo khổ nhất, khổ sở nhất, nghĩ về người thân rồi hẵng khóc vẫn chưa muộn.
Cứ mỗi năm lại có hàng chục ngàn người sẵn sàng bỏ cả gia đình, tuổi trẻ, tình yêu để dấn thân lên Sài Gòn. Họ đi chỉ với một ước mong duy nhất là đổi đời. Trong con số hàng chục ngàn đó có người thành triệu phú, doanh nhân, có người trở nên nổi tiếng và được nhiều người yêu mến. Nhưng còn chục ngàn cảnh đời còn lại, bao nhiêu người vẫn sống trong cảnh làm thuê. Ngày ngày tháng tháng cứ trôi và họ vẫn bán đi quỹ thời gian của đời mình.
Tôi không biết rõ con số cụ thể nhưng tôi thấy thương, thương họ, thương em và thương chính mình.
Tôi cũng sợ sệt, không biết bắt đầu hành trình đổi đời từ đâu. Cũng cô đơn trong chiếc vỏ bọc bản thân gắng mang với mọi người. Cũng muốn từ bỏ giảng đường để tìm việc, sống cuộc đời tầm thường mà an yên. Nhưng, tôi sợ nếu một ngày mình chết đi mà bản thân vẫn là một cái bóng nhạt nhòa, thất bại thì liệu tôi đã xứng đáng với sự hy sinh của người đã sinh ra mình hay chưa.
Em à, tôi biết em cũng đang chênh vênh trong tuổi mười tám, loay hoay tìm cách định nghĩa chính mình. Đừng lo lắng vì có tôi, tôi luôn ở đây và sẵn sàng ôm em khi em cần. Khi em khóc tôi cũng nhói đau. Mạnh mẽ lên em, em làm được mà.
“Người lớn cũng có những đêm phải thao thức vì sự tổn thương đấy em à. Sóng gió của tuổi trẻ tuy rất dữ dội và khắc nghiệt, nhưng hãy giữ mãi niềm tin để con thuyền ước mơ của em đến được bến bờ hiện thực.” – lời bài hát trong bộ phim “Have a song on your lips” này tặng em. Đừng ủy mị, cũng đừng dễ dàng từ bỏ. Hứa với tôi, nhé. Có được không?
Gửi lời chào đến em, người đang đọc bức thư này. Dù em ở đâu và đang làm gì, tôi cũng cầu chúc em luôn mạnh mẽ và hạnh phúc.
© Phan Thiên Di - blogradio.vn
Xem thêm: Xếp hàng chờ hạnh phúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu