Miền đất nhớ, nơi có người tôi yêu
2022-04-01 10:28
Tác giả: Bordeaux Red Giọng đọc: Bạch Dương
Đôi khi người ta yêu một mảnh đất, vì say cảnh, mến người, vì cảm giác thân thuộc và bởi vì nơi đó có người mà ta yêu. Trong Radio Tâm sự của tuần này, mời bạn đến với những trang viết lâng lâng bay bổng của tác giả Bordeaux Red về những xúc cảm yêu thương dành cho nước Đức, nơi mà bạn coi là quê hương thứ hai sau nhiều năm gắn bó.
Những dòng cảm xúc bất chợt len lỏi vào lòng, ấm sực vào tim và tuôn trào thành những dòng chữ nguệch ngoạc chảy tràn trên trang giấy nhỏ, một ngày nào đó, trời hơi lành lạnh và nắng đã hơi nhạt màu, trên một chuyến tàu lắc lư chòng chành nơi nước Đức xa xôi và bí ẩn, nơi nước Đức cổ kính và trầm mặc, vùng đất đã sinh ra người đàn ông mà tôi yêu hơn cả bản thân mình. Quê hương thứ hai của tôi.
6 tiếng đồng hồ ngồi trên tàu....
Lắc lư lắc lư...
Nước Đức đỏng đảnh như một cô gái mãi chưa chịu lớn.
Trời âm u đầy những cuộn mây xám dày chù ụ. Hơi nước bám vào hai bên cửa kính tàu hỏa thành những hạt li ti mờ mờ. Tàu cứ đi cứ đi. Lắc lư lắc lư.
Trong giấc ngủ chập chờn nửa mê nửa tỉnh và cái cảm giác nôn nao say say của khách, Rheinland Pfalz hiện ra như một bản ballad ngọt ngào tình tứ, với những ngôi nhà chen chúc và san sát nhau những mảnh vườn tí xíu đầy màu sắc. Hoa dại, cỏ, tượng trang trí. Tàu lắc lư cứ đi cứ đi, bên kia bờ sông là những mảnh đồi thấp đan xen và những ruộng nho dày, nho vùng Rheinhessen nổi tiếng tạo ra những giọt rượu vang sóng sánh đậm đà thơm ngon đắm say lòng người nhất.
Tiếc không ngửi được hơi nho trong gió.
Và rải rác những lâu đài cổ kiêu hãnh nằm lưng chừng đồi, xen kẽ giữa những ngôi nhà tin hin đầy màu sắc, vẫn đó đây một vài ngọn tháp lẻ loi mái nhọn vút cao, ơ kìa một bức tường đá ong xam xám già cỗi chơ vơ, phủ đầy rêu phong và những dây leo xinh xinh hoa tím, trắng, trong cái âm u nhàn nhạt của một ngày ít nắng, buồn, lẻ loi và cô độc đến lạ là.
Ai mà chưa từng bị lãng quên bởi thời gian?
Chỉ có những bức tường đá ong vẫn lẻ loi đứng đây nhắc cho ta nhớ. Quá khứ có lẽ đã từng oanh liệt. Đã từng kiêu hãnh. Đã từng chứa đựng những cao sa váy vóc lụa là.
Có nàng công chúa nào đã từng tựa vào ô cửa này, nín thở chờ đợi tiếng vó ngựa của người yêu?
Có những nụ cười nào mỹ nhân đã từng giòn tan bên ô cửa, có những nồng nhiệt nào đã tựa cửa mà yêu nhau? Có chăng nước mắt khổ đau đã từng rơi chạm vào ô cửa, để đá cũng mặn hóa rêu phong, và thời gian thì chẳng chờ để trôi qua vùn vụt.
Tàu lắc lư, lắc lư, người bỗng trôi qua cả một vùng thời gian sóng sánh, đậm đà
Sáu tiếng không phí hoài....
Bad Ems chào đón khách phương xa bằng một ngày ít nắng với lưa thưa lá rụng, cả dải vỉa hè lát những viên đá lộn xộn chẳng vuông chằn chặn. Một nhà hàng nhỏ ngay góc ngã tư với những chiếc ô xanh đỏ và lấm chấm bờ tường màu hoa dại. Tiếng rì rầm trò chuyện, tiếng khúc khích cười thầm. Lanh lảnh chuông xe đạp, tiếng con tàu ù ù lầm lũi rời sân ga, có thoảng chăng tiếng nụ hôn trao vội nơi góc tường của một đôi tình nhân cố níu cho nhau chút sau cùng của ly biệt. Và lành lạnh. Chút xíu thôi. Đủ để khách phương xa kéo gần thêm đôi tà áo.
Bad Ems ấm áp như một bản tình ca trong một ngày hè lạ lùng se lạnh.
Không lời!
Bad Ems nhẹ nhàng và nên thơ như một mối tình câm. Như thực tại mạnh mẽ ồ ạt ôm lấy cổ điển thâm trầm sâu kín vào lòng.Thành phố ven sông, hoa bạt ngàn hoa, những hàng cây thẳng tắp, những ghế băng dài ẩn trong những lùm cây kín đáo tình tứ, bụi mâm xôi chín lịm ven đường, bia thơm, kem ngọt, rượu vang nồng và những đôi tình nhân tóc đã bạc nhưng má vẫn còn hồng vẫn níu tay nhau theo điệu valse dìu dặt. Và đôi tay vẫn nắm chặt nhau chầm chậm dạo bước. Bad Ems là những mái nhà thấp lợp ngói. Và nghiêng. Ôi những mái nhà nghiêng! Đẹp như những nốt đơn trên một khung nhạc vốn không lời.
Lặng lẽ mà da diết.
Và núi. Và rừng. Và những tán cây đan xen, những gốc cây đổ đã rêu xanh mọc dầy, những tai nấm xinh xinh mọc lên trên thềm lá rừng mục ải. Một con đường mòn be bé chạy qua hàng cây. Rừng xam xám mờ. Thảm lá vàng dầy. Rêu xanh. Thân cây nâu, và đầy những thực vật chẳng rõ sắc màu. Mùi đất. Mùi lá, mùi cây, mùi hoa thơm thơm là lạ, nhựa cây ngai ngái, mùi những giọt nắng nhạt màu mỏng manh tràn qua kẽ lá nối đuôi nhau rơi xuống đất.
Rồi cả một thác nắng nghiêng nghiêng ào ạt đổ xuống nơi một quãng rừng thưa.
Nắng nhạt, chẳng đủ làm dịu những đầu ngón tay hồng tê tê lạnh.
Rừng chứa những món đồ tí hon xinh không tả dưới những tán cây. Một cái chuông bạc. Hai lá cờ bé xíu xinh xinh. Một bức tượng thiên thần nhỏ. Một chùm dây tết nhiều màu. Một vòng hoa dại. Một cục đá tròn khắc chữ. Một mảnh giấy mực đã phai nhiều. Và liebe, vermisse.... những mảnh ký ức dước gốc cây chứa đầy tình yêu và nỗi nhớ con người nhờ những cánh rừng già hoang dại Bad Ems cất giữ. Ngọt ngào quá. Tình tứ quá.
Cũng muốn cầm tay nhau khắc lên một viên đá. Nhưng không có gì lại thôi. Khẽ níu tay nhau lại và trao một nụ hôn vội lên má. Cần gì nhờ cây rừng Bad Ems lưu giữ thêm một kỷ niệm? Khi mà nơi lưu giữ ký ức thâm sâu nhất là trong tim mình?
Đêm về.
Bad Ems sẽ còn mở lòng mình hơn nữa.
Mặt trời lặn. Ráng chiều vàng cam, đỏ rực, tím mờ lại pha chút xanh ghi. Đẹp như một bảng màu của họa sĩ nào lơ đãng bỏ quên.
Thế rồi bắt đầu từ một vài cuộn sương mù như bông chầm chậm mọc lên từ trong khoảng rừng tù mù tối. Chầm chậm. Từ tốn. Sương mù dần dần nuốt lấy từng mảnh rừng vào cái âm u huyền bí của tự nhiên. Cho đến khi mặt trời khuất hẳn. Bad Ems chìm sâu trong cái sắc tím mênh mang buồn. Từ trên cao nhìn xuống. Thị trấn nhỏ lung linh ánh đèn. Rặng cây trước nhà u u, mờ mịt tối. Và những cụm mây rất mỏng, như có như không vờn ngang qua mặt làm hai gò má sao lành lạnh. Rượu vang ngọt thơm biêng biêng xứ Rheinhessen cũng không làm tim mình đủ ấm. Thế là đêm đã về...
Đã đến lúc trườn vào lòng người yêu ấm sực mà nghe hơi rượu vang bồng bềnh đưa mình như một con thuyền lắc lư, lắc lư say trên sóng.
Mới thức dậy đã thấy một ngày nắng vàng ươm.
Gió không còn mơn mạn lạnh mà thoảng qua ấm áp mang theo hương hoa dại ngọt ngào thơm. Chim chóc ríu rít.
Bad Ems dịu dàng e ấp hôm qua đã mở lòng với người phương xa rồi đấy!!!!
Một ngày khác trên nước Đức, với nắng, với gió, với những bụi dâu đen chín mọng quả sai lúc lỉu, với những cơn gió mơn man thổi hương hoa dại mùa hè nơi miền quê ướp đầy trong tóc. Một nước Đức xa xôi, một nước Đức đầy yêu và nhớ, của tôi.
Đã quên béng mất mình cần phải nói gì khi nhìn thấy Vetschau...
Một thị trấn nhỏ...
Đôi nếp nhà cổ nép vào nhau...
Những đồng cỏ xanh mơn man chạy dài ngan ngát hương và rực rỡ sắc màu hoa dại...
Con nai rừng ẩn mình trong cánh đồng lúa mì màu nâu vàng sóng sánh...
Những mái ngói đầu rêu nép dưới tán cây cổ thụ...
Và thị trấn cổ thơm thơm ngai ngái cái mùi rêu mốc thếch ngòn ngọt sau cơn mưa...
Vetschau trầm lặng và im lìm, như một làng nhỏ tuyệt đẹp bị lãng quên...
Khung cửa nào cũng khép hờ... và mỗi nếp nhà đều toát ra cái vẻ âm u lành lạnh, cái vẻ cũ kỹ rêu phong và đầy tiếc nuối man mác buồn như những mái nhà hoang. Nếu không có hoa dại, những cây táo trĩu trịt quả, những bụi dâu đen chín mọng thơm, những cây mận cây đào lúc lỉu sai, quả tím lịm mát mắt rải rác khắp nơi thì chắc là Vetschau buồn lắm. Cái buồn êm ả và dìu dịu của một người già nhàn rỗi, khi tất cả người trẻ đều đã rời đi...
Rời Vetschau vào một ngày mưa rả rích, mình đi rồi mưa vẫn chưa thấy tạnh. Vetschau cũ kỹ như càng thâm trầm buồn bã thêm. Vội lấy điện thoại chụp vài cái ảnh. Một con đường lẻ loi ướt mưa. Góc thị trấn có ngôi nhà mái đỏ. Một khu vườn ướt đẫm những là mưa. Một nhà kho xa xa và đàn cừu an nhiên gặm cỏ. Phải chụp lại chứ. Để nhớ Vetschau đẹp và dịu êm như có như không níu kéo. Yêu lắm. Nhưng mình vẫn phải đi thôi...
Burg đẹp một kiểu khác. Bận rộn hơn. Mà quang đãng hơn. Lãng mạn và thơm hơn. Burg thơm mùi gia vị. Mùi của những loại lá thơm sấy khô nóng ấm vừa lấy ra từ nhà máy. Mùi một cây cầu gỗ bé tí teo âm ẩm mục bắc qua con lạch nhỏ. Mùi đồng cỏ trước cơn mưa. Burg thơm dìu dịu. Mùi gì nhỉ? Mùi gì lạ lẫm mà quen quen? Âm ấm mà nồng nồng. Ngọt ngào và hăng hắc. À, mùi thảo mộc!
Burg chi chít mải miết là sông là lạch. Cảm giác gần gũi dịu êm nhất là khi một ngày nắng vàng tươi và gió man mát thổi, chèo thuyền trên con lạch nhỏ ngoằn ngoèo, khúc khích cười bạn đường quá cao lỡ va đầu vào gầm một cây cầu hơi thấp, hốt hoảng xuồng nhỏ lỡ lạc tay chèo, đâm vào bụi cây rậm rạp bên bờ làm một cụm mây dày đặc là muỗi ào ạt bay ra, chèo nhanh chèo nhanh, muỗi rừng vo ve to như con ruồi con.
Sợ quá! Tim vừa quen nhịp chậm đã lại đập nhanh thình thịch, khi xuồng trôi qua một vạt nước trong đầy rong nước, nhìn mươn mướt và đẹp vô cùng, cảm thấy mình đang trôi trên một biển lúa, ngỡ ngàng hơn khi thuyền lướt qua một trang trại tí hon, xa xa có đụn rơm khô, nhà kho gỗ thâm trầm im lặng, có đàn bò tò mò đứng nhai cỏ, uể oải nhìn mấy thằng người ngồi trên chiếc xuồng nhỏ chòng chành chòng chành và mái chèo khua loạn xạ. Nước sông bắn lên ướt hết người, hết mặt... và cười rú lên sung sướng khi một con cá mất nết nhảy cẫng lên rồi rơi tõm xuống ngay xuống mũi thuyền, làm nước bắn đầy vào em bé, em bé nhăn nhó càu nhàu, bạn cá này hư, ướt hết cả người tôi rồi đấy...
Cảm giác chèo thuyền trong một ngày hè đầy nắng và gió tuyệt thật!!! Và khi tay vừa kịp mỏi, da vừa kịp bắt nắng ửng hồng, chân lấm tấm đo đỏ vài vệt muỗi đốt ngứa ran, buông tay chèo, tấp vào bờ nhé. Đây là một quán nhỏ ven sông, bán bia tươi ngon tuyệt mát tê vòm họng, cùng với đồ nhắm đặc biệt, honiggücken, dưa chuột chua nấu mật ong, ngọt chua man mát, cho dịu lại cái nắng hè vừa kịp rát ở hai vai. Quán nhỏ ngoài trời. Dưới những vòm cây cổ thụ. Đầy khách. Râm ran tiếng trò chuyện. Thơm mùi đất mới. Gió cứ mơn man và nắng cứ vàng. Chầm chậm thôi. Uống bia thơm như uống vài giọt nắng...
Bia Đức ngon tuyệt! Lỡ nhấp vài ngụm mà đã mắt cười miệng cười tán tỉnh người yêu. Anh ơi, có gì trong mắt em đây, nhìn xem nhìn xem! Có gì đâu? Sao mắt em thấy là lạ, anh nhìn kỹ đi, nhìn sát vào! Chẳng có gì em à! Ai bảo anh thế? Có hình anh in trong đáy mắt em này. Người yêu bỗng cười toe, sao mà em tôi say nhanh thế. Lần sau cấm không được uống trộm bia của anh nữa.
Mình thì chẳng biết say người hay say bia nữa.
Tạm biệt Burg, Tạm biệt Vetschau, Tạm biệt Spreewald, sẽ còn gặp lại. Một hay nhiều năm nữa. Chúng mình sẽ còn gặp lại nhau trong một buổi chiều hè khác. Trời vừa ráo cơn mưa. Nắng vừa lên hồng ưng ửng. Da trời vừa kịp xanh. Và gió vẫn mang hương hoa dại ngan ngát và đầy những hạt bồ công anh bay bay, bay bay. Hẹn gặp lại tất cả một ngày không xa!!!!
Bài viết: Miền đất nhớ, nơi có người tôi yêu
Tác giả: Bordeaux Red
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Xem thêm:
Bordeaux Red
Tôi đã luôn hình dung mình như là một "người lắng nghe". Tôi yêu thích chìm đắm trong câu chuyện của cuộc đời, khi những từ ngữ vẽ nên một thứ hoàn toàn khác với những mặt nạ hào nhoáng cầu kỳ mà người ta khoác lên xung quanh mình. Khi lắng nghe mọi người, tôi như thấy chính bản thân mình với những loay hoay thường nhật. Một tôi không hoàn hảo, một tôi sứt mẻ, một tôi với những vết sẹo cũ và những vết thương vẫn còn đang lên da non. Một tôi có nhiều góc tối, và những điều tôi chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai, ngoài bản thân mình trong những đêm say say, êm êm trôi trôi buông mình theo dòng suy nghĩ miên man như không bao giờ dứt...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.