Hộp thư mùa thu
2025-12-10 20:05
Tác giả:
Nguyễn Sen
blogradio.vn - Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
***
Một ngày chớm thu, mẹ đi dạo tối cầm về cho tôi một nhánh hoa sữa. Loài hoa thân thuộc của mùa, khiến người ta dẫu đang tất bật lo toan, cũng thoáng chút thư thái, ngẫm nghĩ. Một năm có bốn mùa, và có lẽ thu sang là lời nhắc rằng, mùa sẽ trôi nhanh, cũng như thời gian còn lại trong năm đang vơi dần quá nửa.
Tôi yêu mùa thu. Mùa thu có nét hoài cổ. Có lẽ vì thế mà mỗi mùa sang, tôi luôn muốn tìm lại chút hồi ức cũ, để như ôn lại, nhắc nhớ bản thân rằng mình đã sống vội, đã bỏ qua một điều gì đó đặc biệt lắm.
Thu của những năm trước, thường có người nhắn gọi nhắc tôi về mùa đã sang. Tôi có thể sẽ háo hức mở tung cửa sổ cạnh ban công tầng hai, hít căng một lồng ngực - cái không khí trong lành của buổi tối, để khe khẽ cười khi nhận ra người nói đúng, trong luồng khí trong lành ấy có chút hương hoa sữa kín đáo gửi từ miền xa. Không khí đêm cũng sẽ phảng phất cái cảm giác hơi se se, dẫu những ngày oi ả của mùa hạ chỉ vừa mới bỏ đi, để nhường chỗ đến cho mùa thu sang.
Tôi thích nói chuyện với người về mùa thu như thế. Người ấy cũng thích mùa thu, và thích thao thao nói về những điều mà mùa thu ai cũng biết. Rằng mùa thu có cảm giác như thế nào, thích được cùng người thương tay trong tay rảo bước trên lối đi bộ ven hàng cây cổ thụ ra sao, rồi cả cái cảm giác lắm khi cứ buồn ngơ ngác khi nhớ về ngày xưa nào xa xôi lắm. Tôi chưa gặp người, và có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp được. Giữa chúng tôi chỉ là đều có những nốt đơn điệu trong dòng chảy cuộc sống, cần lắm một người để sẻ chia. Là những cuộc trò chuyện bí mật và hồi hộp. Tôi quen người vào mùa thu, và có lẽ vì là một ngày thu, người ta thèm được ôn lại chuyện cũ, tôi và người vô tình chạm đến những cảm xúc ở một nốt cao hơn so với những cuộc trò chuyện mặt đối mặt đời thường. Và tôi mến người, mến luôn mùa thu ấy.

“Này, hoa sữa chỗ mình nở rồi đấy, bạn có muốn cùng mình đi dạo phố không?”
“Sang thu rồi, công ty mình bận chạy deadline cuối năm rồi đấy, bạn biết không, tối nào về mình cũng chỉ muốn quên cái công ty X của mình ra khỏi đầu thôi (icon mặt bí xị).
“Vậy nếu một ngày vô tình chạm mặt nhau, liệu chúng ta sẽ nhận ra nhau chứ. Hay sẽ bước qua như chưa từng quen nhỉ (icon mặt suy tư)”.
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Tôi không biết mình đã cùng người đi qua bao mùa trong năm với những dòng tin trật lất như thế. Đôi khi chẳng cần người ở màn hình bên kia trả lời lại. Chỉ cần gửi tin, và suy tư, tưởng tưởng những cảm xúc lướt qua trong đầu. Tôi không biết người đó rốt cuộc là người như thế nào, nhưng nếu chỉ qua cảm nhận thì đó là người vô cùng lý tưởng để tâm giao. Nhưng nhiêu đó cũng chỉ là những khắc hoạ nguyên sơ về một người ở xa. Cô ấy cũng chỉ là một người trong số hơn 7 tỉ người trên trái đất. Có vô vàn người trong số đó cũng cùng lứa tuổi tôi, cũng sử dụng mạng xã hội hay những group tâm sự như một cách giải khuây. Và như bao cuộc trò chuyện bí mật trên mạng xã hội hàng ngày vẫn diễn ra, tôi và người ấy cũng thế. Cả hai đạt được những cảm xúc và những tới hạn cao đẹp hơn những gì một cuộc trò chuyện online hướng đến, vậy là đủ.
Nhưng rốt cuộc, mùa thu mơ mộng của tôi như tất yếu cũng trở thành kỷ niệm, khi người ấy nhắn tin báo sắp cưới vào mùa thu năm tôi 25 tuổi. Những mộng tưởng về một mùa thu hão huyền trong tôi bỗng tan biến sạch, nhường chỗ cho nỗi lo cơm áo gạo tiền. Khi mà tính từ thời điểm ra trường, số lần tham gia chạy deadline cuối năm cho các công ty bằng sức trẻ của mình đã đếm được dăm con số. Và khi mà tôi nhận ra, mùa thu không phải chỉ là một thời điểm trong năm để nhìn lại và mơ mộng về tuổi trẻ đã qua. Mình cần nhìn thẳng vào trực diện rằng không nhanh cũng chóng, một năm lại sắp trôi qua, và độ tuổi để sống và đi làm không chỉ để trải nghiệm và tìm niềm vui. Cái cảm giác háo hức khi được đi làm và cống hiến cũng không phải tất cả. Đã đến lúc tôi cần nhận ra mình là ai, phải trở thành người như thế nào, mức lương và vị thế của mình ra sao. Đó cũng là lúc thu sang không phải chỉ để mơ mộng, mà còn là lời nhắc để hoạch định và cần vội vã hơn để hoàn tất các dự định của năm cũ.
Thu năm nay, hộp thư tin nhắn thoại trống rỗng. Không có ai mảy may để ý nhắc tôi rằng mùa này nên đi đâu chơi, nên tận hưởng nó như thế nào. Và những âm thanh xốn sang của một mùa thu đậm đà nhưng cũng ấm áp tình người ở một nơi nào xa xa, cách chỗ tôi hơn một nghìn kilomet cũng không hề được ai đó nhắc đến. Năm nay, hộp thư của mùa xuân, mùa hạ và cho tới bây giờ, khi thu đã chớm, cũng chỉ toàn những lời nhắc công việc, và các vấn đề khác có liên quan đến nó. Mùa thu của độ tuổi sắp trình làng – tôi không nghĩ nó lại buồn bi ai đến thế này.
Này, nếu thu sang rồi, ai đó có thể dừng chút công việc lại, lục tìm lại một một món đồ cũ, như quyển sổ lưu bút thời còn đi học, hộp chat năm xưa, tập album thời thơ ấu,… Để xem mình đã sống, đã suy nghĩ và đã vui vẻ, tinh nghịch bao nhiêu, trước khi là chúng ta của hiện tại – trầm buồn trong tâm hồn, trăn trở với bao nỗi lo, mệt nhoài với bao toan tính thiệt hơn. Cũng chỉ vì ta đã là người lớn, phải sống với một mớ trách nhiệm và thủ tục của thời đại. Nhưng đừng trách thời gian, cũng đừng trách số phận, chúng ta của hiện tại – chỉ là vẫn cứ tiếp tục phải bước đi, và tiến lên. Cả tôi, bạn, cả cô ấy trong những mùa thu mơ mộng năm xưa, chắc chắn đều phải chấp nhận và bước tiếp như thế…
© Nguyễn Sen - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Học Cách Buông Bỏ Để Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.
Mưa xuân
Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân
Con đường ngắn nhất
Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”
Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể
Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.
Mùa hè năm ấy, ve chưa kịp hét hết khúc chia ly
“Phượng Hồng”, bài hát gắn liền với bao thế hệ học trò. Nhưng với cô, nó không chỉ là âm nhạc, mà là hồi ức. Là thanh xuân. Là một người. Là mối tình non dại chỉ mới chớm nụ mà chưa bao giờ nở.
















