Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên phận khiến ta lạc nhau trên phố đông

2018-07-14 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Chúng tôi không đủ “nợ“ để mang chữ phận đến bên đời nhau. Có lẽ trong tình yêu, mỗi chúng tôi thuộc một mảnh ghép khác nhau. Tôi và anh từng đồng điệu trong tâm hồn, từng hát những bài mà cả hai cùng thích, nhưng khi ghép lại thì lại lệch tông. Mà ở đây, sự chia xa chỉ là kết quả của sự lắp ghép không hoàn chỉnh.

***

blog radio, Duyên phận khiến ta lạc nhau trên phố đông

Thế giới ngoài kia với hơn bảy tỉ người vẫn luôn vận động theo những cách thật khác nhau. Thế mà vẫn có những người gặp được nhau mà không cần cố gắng, gượng ép. Chắc hẳn giữa những người đó phải tồn tại một chữ “duyên”.

Sáng nay tôi vô tình vấp phải một bàn tay lạ giữa con phố đông đúc. Bàn tay nắm chặt tay tôi, kéo tôi đứng lại ấy là của một người đàn ông lạ tôi lần đầu gặp trong thành phố. Ánh mắt tôi bất ngờ đụng phải ánh mắt anh. Bàn tay tôi bị đôi bàn tay ấm nóng ấy khoá chặt. Trong tích tắc, tôi nghe thấy anh gọi một cái tên lạ. Tôi biết anh đang nhận lầm người. Anh nhìn sâu vào mắt tôi hơn, bất giác vầng trán rộng của anh như cau lại, đôi lông mày hơi nhíu, tôi biết anh khó xử.

Mãi giây lát sau, anh mới buông tay tôi ra, cánh tay anh bây giờ buông thõng xuống trông rất tội nghiệp. Đôi môi khô của anh mấp máy nói lời xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi nhận lầm người”.

Tôi gật đầu tỏ ý thông cảm, rồi quay người bước đi. Để mặc người đàn ông đứng lại đó rất lâu...

Tôi không để ý câu chuyện của anh lắm. Trên phố mỗi ngày vẫn có biết bao người nhận lầm người đấy thôi. Có lẽ anh đã lạc mất người yêu trong một thời gian dài, cũng có thể họ đã chia tay nhưng anh vẫn là người mải miết kiếm tìm. Có thể anh đã nhận lầm rất nhiều người. Nhưng ánh mắt và phản ứng chậm chạp trong mơ hồ của anh lần đó đã ám ảnh tôi rất lâu.

blog radio, Duyên phận khiến ta lạc nhau trên phố đông

Tôi cũng vừa chia tay. Đó là một người đàn ông tốt, một chàng trai thân thiện, dịu dàng, đáng mến. Cứ nghĩ tình yêu của anh và tôi sẽ bắt đầu bằng sự chân thành như thế, rồi một ngày không xa nữa sẽ đơm hoa bằng những cánh thiệp hồng. Nhưng chuyện tình yêu như việc căng một sợi dây. Nó sẽ căng khi dây còn chịu được lực và khi hai người đứng ở hai phía còn chịu nắm giữ. Nhưng nó sẽ trùng nếu chỉ một trong hai người thờ ơ, bỏ mặc. Tôi nghĩ trong chuyện của tôi, là cả hai vẫn níu giữ hai đầu, nhưng nắm chặt quá nên sợi dây tình yêu mỏng manh vì không chịu được mà cũng đứt đoạn.

Ngày anh đi, tôi đã điên cuồng kiếm tìm. Anh đi không một sự báo trước, không một lời chia tay đúng nghĩa. Sau tất cả những sự kiếm tìm vô vọng, tôi kịp nhận ra giữa tôi và anh, chỉ “duyên” thôi thì không đủ. Chúng tôi không đủ “nợ“ để mang chữ phận đến bên đời nhau. Có lẽ trong tình yêu, mỗi chúng tôi thuộc một mảnh ghép khác nhau. Tôi và anh từng đồng điệu trong tâm hồn, từng hát những bài mà cả hai cùng thích, nhưng khi ghép lại thì lại lệch tông. Mà ở đây, sự chia xa chỉ là kết quả của sự lắp ghép không hoàn chỉnh.

Tình yêu rốt cục phải là sự hài hoà giữa “duyên” và “nợ”. Nếu chỉ có duyên thôi thì chưa đủ. Giữa tôi và anh tồn tại quá nhiều khoảng trống. Đến một ngày thích hợp sẽ có một ai đó phù hợp đến bên đời anh, đến bên đời tôi để lấp đầy những khoảng trống ấy. Tình yêu giữa tôi và anh không có lỗi. Chính vì vậy mà khi đủ trưởng thành để hiểu, đủ tin tưởng để nhận ra, tôi và anh có thể an yên mà bước qua đời nhau.

Có ai đó đã nói: "Trên thế gian này, thứ quý giá nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà chính là hạnh phúc ở hiện tại ta nắm giữ”. Trong suốt một đời người, ta sẽ được gặp hàng vạn người. Nhưng ta chỉ đủ duyên để đặt nặng tình cảm vào một vài người. Số còn lại rời đi, có những người không có thêm một lần nào nữa gặp lại nhau. Tôi nghĩ trong tình yêu, để có thể yêu một người thì chỉ cần một chữ “duyên” để trao gửi một ánh mắt, cảm nhận một nụ cười. Nhưng để ở bên nhau dài lâu thì chỉ chữ “duyên” thôi thì không đủ, mà thực sự cần sự cố gắng rất nhiều từ cả hai người...

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi

Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói

Lời chưa nói

Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!

Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

back to top