Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 5 kỷ niệm ai có thể chạm vào

2017-05-23 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Kỉ niệm tuổi học trò - nó là cái gì mà sao khiến người ta nhớ nhớ, quên quên. Lúc muốn nhớ thì không nhớ được, lúc muốn quên thì lại đương hiện hữu, bủa vây, khiến người ta không sao điều chỉnh được cảm xúc trong mình. Nhưng nếu tuổi học trò là những yêu, những thương, những ghét, những giận, thì hãy ví những thương yêu ấy là những ngày nắng yên bình, ta sống trong nó bằng sự an yên, hạnh phúc. Còn những ghét, những giận, hãy coi nó là những ngày mưa, điểm xuyến, nêm nếm cho tháng năm học trò bớt phẳng lặng.

***

Những ngày cuối tháng 5 theo tiếng ve giục gọi đang tới rất gần, báo hiệu những tuần học cuối cùng trong cuộc đời học sinh của một ai đó.

Tháng 5, chia xa là cuộc hẹn đã định với tất cả chúng ta, những người đã, đang và sẽ một ngày bước tới tuổi học trò với rất nhiều mơ mộng và cả những ước mơ.

Ngày lần đầu bước tới cổng trường rộng mở, tương lai là một cái gì đó còn rất mơ hồ làm ta háo hức muốn khám phá.

Những tiếng ve rạo rực lại sắp cất lên báo hiệu một mùa Hạ mới, sẽ là thỏa mãn niềm háo hức của một ai đó, cũng sẽ là khúc hoài niệm khôn tả của một ai khác. Còn với những người năm nay phải chia xa tuổi học trò thì lại sẽ thấy thật buồn, thật luyến tiếc. Đó là những khi ngơ ngẩn bên dãy hành lang dài ngắm nhìn những dãy bằng lăng nở rộ, hàng nối hàng, nhuộm tím màu áo học trò ai, nhuộm tím cả những năm tháng chờ đợi một ai đó, tím cả cuốn tập với những dòng chữ nghiêng ngả bóng hình thơ. Là nhìn giỏ xe ai chở đầy cánh phượng hồng mới thảng thốt nhận ra, tháng 5 đổ bóng hoang hoải cả một con đường dài mà không chờ ai cả. Để rồi lỡ dở những yêu thương, có ai đó quên nói một câu thật lòng, một câu cảm ơn khó nói…

 Tháng 5 kỷ niệm ai có thể chạm vào

Tháng 5 về, gợi nhắc những tiết học qua đi trong không khí sôi nổi, của những mùa Đông lạnh lẽo kéo dài, của những trận mưa Xuân hối hả làm ướt áo ai, của cái vàng sắc lá mùa Thu hay vội vàng trong cái nắng tinh khôi ngày chớm Hạ. Mới biết rằng thời gian là cái chớp mắt của nhân gian. Thời học trò cùng cô thầy, bè bạn bận bịu bài vở là thế, mà giờ đây những cuộc chia xa dài hạn đã sắp điểm. Phải kết thúc tuổi học trò ở đây hẳn sẽ vấn vương lắm những giọt nước mắt nuối tiếc những điều chưa làm, những dự định sẽ làm nhưng chưa thành hiện thực.

Trong những giờ phút cuối cùng của đời học sinh được đếm ngược bằng tiếng ve và những cánh phượng rơi, có ai vẫn miệt mài với cuốn tập và đề thi, mong sao cho kì thi quan trọng nhất đời học sinh sẽ diễn ra tốt đẹp. Còn có ai đó đang tranh thủ gom nhặt nốt những kỉ niệm của những năm tháng tuổi trẻ, hơn một lần nhìn lại trước khi cất sâu vào một nơi bí ẩn. Có lẽ sẽ có rất nhiều khi, ai đó nhắc lại, nhưng sẽ không thể chạm vào, hay được trải nghiệm nó thêm một lần nào nữa. Bởi thời gian trôi không bao giờ chịu dừng, để thỏa nỗi ước ao, khát khao được tiếp tục gắn bó cùng thầy, cùng bạn và mái trường thân yêu.

Tháng 5, tháng của mùa chia xa với những nỗi nhớ, niềm thương thật đẹp. Có nỗi nhớ nào đẹp hơn nỗi nhớ về một thời áo trắng với thấp tháng những kỉ niệm từ ngày hôm qua và cho tới hôm nay vẫn còn đương hiện hữu. Nỗi nhớ ấy là cái gì mà sao khiến người ta mất ngủ, quên ăn, sẵn sàng bỏ thời gian để đắm mình trong nỗi nhớ về thầy cô, bạn bè, để sống lại miền kí ức chập chờn khắc khoải ngày hôm qua.

Kỉ niệm tuổi học trò - nó là cái gì mà sao khiến người ta nhớ nhớ, quên quên. Lúc muốn nhớ thì không nhớ được, lúc muốn quên thì lại đương hiện hữu, bủa vây, khiến người ta không sao điều chỉnh được cảm xúc trong mình. Nhưng nếu tuổi học trò là những yêu, những thương, những ghét, những giận, thì hãy ví những thương yêu ấy là những ngày nắng yên bình, ta sống trong nó bằng sự an yên, hạnh phúc. Còn những ghét, những giận, hãy coi nó là những ngày mưa, điểm xuyến, nêm nếm cho tháng năm học trò bớt phẳng lặng.

***

 Tháng 5 kỷ niệm ai có thể chạm vào

Tuổi học trò với những bận bịu bài vở, bài kiểm tra và những kì thi ngày nối ngày, để rồi khi kết thúc, ai cũng sẽ là người chiến thắng. Những bạn gái xúng xính trong tà áo trắng, những bạn nam sinh trước nay chỉ bù đầu trong những cuốn tập, những đề thi nay cũng đã tập tành thắt cà vạt cho buổi kỉ yếu, tri ân. Để rồi sau đó ai cũng sẽ được cầm trên tay những bức ảnh kỉ yếu thật đẹp. Có ai đó muốn nhìn vào nó thật lâu, mơ hồ nhận ra giữa những gương mặt thanh tú, xinh xắn vô tư kia, tuổi học trò với ai mà không đã từng trót phải lòng với một người học trò ngoan hiền hay nghịch ngợm nào đó, trót nặng lòng chỉ bằng một ánh mắt bối rối ngần ngại, để rồi vì khó nói mà mùa chia xa vội vàng qua mau. Ấy là cái nuối tiếc khi chưa thổ lộ cùng người mà ta thích, trong một chiều Hạ nào bắt gặp cậu ngồi trong lớp học bài, gương mặt thanh tú đăm chiêu suy nghĩ, đẹp mê hồn trong bóng chiều bảng lảng. Buổi chiều đó ta cố ý về trễ hay vì sơ ý mà để quên tập bài trong ngăn bàn.

Là bông hồng thật đẹp ta nhận từ người ấy nhân ngày con gái, mà ta quên cảm ơn, quên nói rằng có một bông hồng khác cũng đang nở rộ trong tim ta. Là ánh mắt vì vô tình hay cố ý, lướt qua nhau chỉ vài giây lại vội ngoảnh mặt đi nơi khác, giật mình nhận ra, gương mặt ấy cũng đang đỏ ửng lên vì ngại ngần. Là niềm tiếc nuối khi không thể có thêm một lần nào khác, được ngồi cạnh cậu ấy hỏi han bài vở, để nghe hai trái tim đơn điệu đập loạn nhịp vì điều khó nói. Là cái chạm tay vô hình hay lời chúc phúc thật dài cậu ấy dành tặng trong buổi lễ chia tay.

Có phải cậu ấy cũng thích tôi. Hay chỉ là tôi đang tưởng tượng để tự làm mình vui trong những ngày trẻ nhất của tuổi 18 nhiều mộng mơ. Để rồi chỉ thật sự lặng đi, ngại ngùng và thẫn thờ khi nhận ra, cậu ấy thích một người khác, người cậu ấy thích không phải là tôi.

Thì tôi tin, giữa những năm tháng đã qua, tháng năm đang tới và cả những tháng năm về sau này, có miền kí ức nào đẹp hơn những kỉ niệm về tuổi học trò: vui, buồn đan xen lẫn lộn cả.

Viết cho tôi hôm nay, viết cho tháng năm chia xa thầy cô, bạn bè, và mãi trường mến yêu!

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

back to top