Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa ( Phần 2 )

2013-09-09 17:30

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

Bài dự thi Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể của Thanh Diệu - < thanhdieunguyen1392@>

Bên ngoài, trời vẫn đang mưa…. Những giọt nước mưa rơi vào khung cửa, rơi xuyên qua tán cây, đậu nhẹ trên những ngọn cỏ, chạm vào từng đóa hoa. Thánh thót, ngân dài như những sợi dây đàn vô hình ngân lên giữa không trung yên tĩnh. Cuối cùng rồi cũng sẽ tìm thấy đích đến. Hãy cứ yêu đi! Cứ yêu khi con tim còn trẻ và hẳn còn mạnh mẽ để đón nhận những cảm xúc vui buồn bất chợt của tình yêu.


Nhà tôi và nhà hắn nằm ở hai phía đối diện nhau trong cùng một khu dân cư. Phòng hắn ở tầng hai, mở cửa là nhìn ra được hàng cây điệp vàng trồng thẳng tắp hai bên vỉa hè. Phòng tôi cũng thế, mở cửa ra là có thể nhìn thấy hắn. Chúng tôi gần nhà, chúng tôi là bạn thân nên chúng tôi luôn chia sẻ cùng nhau những gì có thể chia sẻ. Vì thế, bất kì người bạn trai nào tôi quen, tôi đều đưa đến gặp hắn một lần giống như đứa em gái cần anh trai mình đánh giá người mà mình sẽ yêu. Tôi quen rồi, hắn cũng quen rồi. Chỉ có điều những người ấy không quen và họ thường chia tay tôi sau khi gặp hắn được vài tháng.

Lúc đầu tôi ngơ ngẩn không hiểu. Mãi cho đến khi Khoa úp úp mở mở nói với tôi:

- Em đừng thân với Minh như thế trước mặt bạn trai. Em sẽ làm họ nhận ra họ không hiểu em bằng một góc của Minh và cảm thấy bị ném ra rìa.



Tôi vốn không phải kẻ nhạy bén trong chuyện tình cảm. Tôi chỉ đơn giản muốn được yêu, được quan tâm, được lãng mạng bay bổng với những cảm xúc ngọt ngào mà tình yêu mang lại. Tôi cũng không phải là đứa lý trí, tôi sống với những bản năng mà cảm xúc mách bảo nên nhiều lúc tôi không thể hiểu được những ẩn ý của người khác. Không hiểu hoặc cố tình không muốn hiểu.

- Tao chắc chắn với mày một điều, mày sẽ chia tay anh Khoa sớm thôi. Mày thật sự không nhận ra người mày thích vốn trước giờ chỉ có một - Quỳnh, đứa bạn thân học cùng lớp đại học với tôi tiếp tục giở giọng dạy bảo.

- Mày thôi đi! Miệng mồm xui xẻo. Tao rất thích anh Khoa, mỗi lúc ở cạnh anh ấy tao thấy vui không thể tả.

- Còn Minh?

- Minh là bạn thân nhất của tao. Chỉ là bạn thân thôi. Tao quen hắn 21 năm rồi - Tôi hét lên.

- Vậy mày thề với tao mày không được bám lấy Minh nữa đi. Lần nào mày cũng chối đây đẩy, lần này tao sẽ giữ Minh còn Khoa sẽ giữ mày. Mày có dám không?

- Có gì mà không dám.

Chiều hôm ấy, tôi thấy Quỳnh băng qua khoảng sân trường rộng đông đúc, đứng trước lối ra của khoa tài chính và lôi tuột Minh đi. Tôi lại cảm thấy hụt hẫng như vừa sảy chân bước hụt một bậc cầu thang. Tôi tự lắc đầu để xua đi những cảm giác ấy, thế mà dù có cố nó vẫn tìm đến tôi trong những lúc một mình ngồi tựa cửa sổ phòng mình nhìn sang phía nhà hắn. Hai tuần tôi không gặp hắn, hai tuần bên cạnh tôi chỉ có Khoa, tôi cười tươi nhưng vẫn không thể vui.

Tôi bệnh rồi chăng?



Gần một tháng nhỏ không nói chuyện với tôi, cửa sổ phòng nhỏ dù có mở cũng buông màn kín mít. Tôi không gặp nhỏ, nhỏ cũng cố tình tránh tôi. Có vẻ, lần này nhỏ sẽ chẳng còn cần mượn vai tôi để khóc như những lần trước nữa. Nhỏ đã tìm được người mà trái tim nhỏ thực sự cần.

Tôi dựa người sâu hơn vào chiếc ghế tựa một cách lười nhác, thỉnh thoảng một vài cô nhân viên áo sơ mi trắng, nơ cổ xanh tiến đến phá tan bầu không khí yên tĩnh của tôi, tôi cũng chỉ hé mắt gật đầu hoặc lắc đầu chiếu lệ. Hôm nay tôi đến quán cà phê này không với tư cách khách hàng. Tôi thay mẹ đến trông coi nó vài hôm.

Cánh cửa kính của quán được đẩy mạnh, chiếc chuông gió treo trên cửa vang lên những tiếng tinh tang thật vui tai. Giọng cô nhân viên nhẹ nhàng chào hỏi và chiếc bóng váy trắng hoa văn vàng nhạt thoáng qua trước mắt tôi. Là nhỏ và người yêu của nhỏ.

Nhỏ nhìn thấy tôi, tôi biết nhỏ liếc thấy tôi nhưng vẫn đi thẳng, còn người đi sau thì mỉm cười nhìn tôi một cách rất tươi. Nụ cười của một người đang tiến dần đến chiến thắng. Tôi thở dài, dặn dò cô nhân viên pha chế gọi điện để lấy thêm lá bạc hà cho món Mojito mà nhỏ nhất định sẽ gọi rồi bỏ về nhà. Trước giờ tôi vẫn luôn hiểu nhỏ. Nhỏ muốn ăn gì, muốn uống gì, nhỏ buồn bã, mệt mỏi tôi đều nhận thấy được. Chỉ có lúc này tôi hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc nhỏ đang nghĩ gì khi tránh mặt tôi.

Trời nắng gay gắt, cái nắng của những tháng hè bức bối như nung nóng mặt đường, đốt cháy lòng người và làm héo đi một chút gì đó quan trọng ở trong tôi. Tôi ngửa mặt nhìn ánh mặt trời chói lóa, thầm ước gì trời mưa đi một chút thôi. Tôi cần chút lành lạnh, dữ dội để khiến mình tỉnh táo, ngay lúc này.

Tác giả : Thanh Diệu

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù

Kỹ thuật : Jun


Click nghe truyện teen : Sài Gòn nắng, và nhớ lắm

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top