Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hè xanh, Mojito và những bản nhạc mưa ( Phần 1 )

2013-09-05 15:01

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun

Bài dự thi Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể của Thanh Diệu - < thanhdieunguyen1392@>

Tình yêu ấy mỏng manh như giọt mưa, giọt nắng, len nhẹ vào tim thấm dần từng chút một cho ta quen đi để rồi ngộ nhận như một điều tất nhiên và vô tình phủ nhận nó.
Có những tình yêu như thế đấy! Chỉ là ta có nhận thấy hay không, mà thôi. 

Nhỏ ngồi phịch xuống đối diện với tôi, kèm theo đó là khuôn mặt mếu máo, đôi mắt ầng ậng nước. Nhỏ không khóc, chỉ là mắt đỏ hoe và nước mắt sắp sửa rơi, như thế vẫn là chưa khóc. Tôi thôi nghịch ly cà phê sữa trước mặt, thôi phớt lờ mọi chuyển động xung quanh theo thói quen cố hữu. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm của nhỏ, chậm rãi mở lời.

- Sao? Mày lại bị đá à?

Nhỏ khóc. Ngay khi tôi vừa kết thúc câu hỏi, nhỏ đã gục mặt xuống bàn khóc nấc lên từng tiếng. Nhỏ khóc như thể trên cõi đời này chỉ mình nhỏ là đau đến mức phải rơi nước mắt. Tiếng khóc của nhỏ như một bàn tay thô bạo nắm vặn lấy màng nhĩ của tôi, ngắt nhéo từng thớ thịt mềm sâu trong lòng tôi. Tôi vươn tay ra vỗ nhè nhẹ vào lưng nhỏ.

- Nín đi nào! Có gì ấm ức cứ nói ra, tao giải quyết cho mày.

- Mày ơi! Anh Hùng chia tay tao. Anh ấy bảo tao không yêu anh ấy, tao chỉ là đứa con nít ham vui vô tâm thôi. Anh ấy cần người biết quan tâm đến anh ấy hơn thế… Nhưng mà, nhưng mà…. Tao đau. Tim tao không đập nỗi nữa khi anh ấy bỏ đi…. Rõ ràng tao có yêu…. Tại sao lại nói tao như thế? Nhỏ vừa nói, vừa gục mặt xuống bàn tiếp tục khóc. Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn lại những tiếng nấc nhẹ, rất nhẹ nhưng cũng rất xót lòng.

- Thằng đấy nó bị nhũn não. Rõ ràng mày yêu nó như thế mà nó dám phủ nhận. Mày để đấy, tao đánh cho nó sáng mắt ra.

Tôi cầm khăn giấy, nâng mặt nhỏ lên rồi chậm rãi lau khô từng vệt nước mắt. Trông nhỏ lúc này chẳng khác gì cái thời vừa lên bốn lên năm bị cô giáo mẫu giáo tét mông vì tội ăn chậm đâu cơ chứ. Tôi nén tiếng cười, tiếp tục ra vẻ nghiêm trọng hết mức có thể.

- Thôi…. Hức, tao chẳng cần. Trước giờ mày toàn hứa suông - Nhỏ cụp mắt xuống, lầm bầm phản đối.

- Lần này tao làm thật.

- Thôi! Mày làm thật mất công tao lại phải đi đưa cơm tù - Nhỏ khẽ cười, đánh nhẹ vào bàn tay vẫn đang cầm khăn giấy của tôi. 

- Không cần thật à? - Tôi cũng cười. 

- Ừ! Không cần mày đi đánh nhau. Qua tao mượn vai một tí là được.

Nắng chiều tắt hẳn, thành phố lên đèn. Trong ánh sáng mềm mại nhẹ nhàng và âm thanh du dương của bản nhạc piano không lời, nhỏ dựa vào vai tôi ngủ say sưa như một đứa trẻ. Tôi quay về lại trạng thái im lặng, chậm rãi nhâm nhi ly cà phê uống dở, thơ thẩn nhìn mọi chuyển động của ánh sáng đèn pha xe máy. Những chuyển động hối hả của cuộc sống thành phố về đêm.
Chúng tôi ngồi bên nhau như thế, dựa vào vai nhau cho những nỗi buồn từ từ qua đi.



Khi tôi tỉnh dậy, cả thành phố đã khoác lên mình tấm áo rực rỡ được ánh sáng của các loại đèn dệt nên. Tấm áo sáng lấp lánh như những viên kim cương nhiều màu kết dày đặc trên nền nhung đen mềm mại. Trời đã tối hẳn, đồng hồ vừa nhích qua con số bảy giờ ba mươi phút. Tôi đã ngủ khá lâu. Tôi ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Hắn vẫn ngồi đấy, ngoan ngoãn và lặng yên suốt hai tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích. Có chăng chỉ là hiện giờ đang tì đầu vào bức tường bằng kính lớn ngăn cách quán cà phê với thành phố bên ngoài, lim dim ngủ với một bên tai gắn headphones. Tóc mái lòa xòa phủ một bên trán, khuôn mặt của hắn hướng ra ngoài lẩn khuất trong một góc không tối nhưng tôi không thể nào nhìn rõ. Hắn vẫn đang ngủ chứ?

Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi thất tình. Cùng chẳng phải lần đầu tiên tôi cảm thấy uất nghẹn đến không thở được. Vậy mà lần nào cũng như thế, đứng trước người bạn trai vừa chia tay tôi vẫn có thể nở một nụ cười thật tươi, thật mạnh mẽ. Nhưng khi đứng trước mặt hắn, bao nhiêu sĩ diện dường như chỉ là một lớp giấy bạc, trông thì thô cứng nhưng lại rất yếu mềm. Hắn là bạn thân nhất của tôi, một người bạn thân thật sự kể từ lúc tôi chập chững tập đi cho đến bây giờ. Người luôn đứng ra bảo vệ tôi, đỡ tôi đứng dậy khi tôi ngã, lau nước mắt cho tôi và ngồi bên cạnh nghe tôi kể lể mỗi khi có chuyện buồn. Tôi không hay khóc nhưng mỗi lần khóc là lại tìm đến trước mặt hắn để khóc một trận thật lớn, buông xuôi nước mắt cho nó tự do chảy, cuốn đi mọi buồn phiền. Tôi vô tư dựa dẫm vào hắn, còn hắn tự mặc định cho mình việc phải nhận lấy mọi nỗi buồn của tôi. 



Trong khi, tôi còn ngây ngốc sắp xếp những suy nghĩ vẩn vơ thì cô phục vụ với chiếc áo sơ mi trắng, nơ cổ màu xanh lá đã đứng ngay bên cạnh. Cô ta nhanh nhẹn đặt xuống bàn một ly Mojito và một miếng bánh Chocolate hazelnut ngon lành kèm theo nụ cười thân thiện.
- Anh ấy bảo khi nào chị thức dậy thì đem đến cho chị.
- Ơ! Thế hả?
Tôi trợn mắt ngạc nhiên, quay sang bên cạnh nhìn khuôn mặt vẫn ngủ một cách vô tư, bình yên của hắn. Tôi khẽ cười khúc khích. Đúng là chỉ có hắn mới hiểu tôi mà thôi. 
- Vâng, em biết rồi.
- Chúc chị ngon miệng - Cô phục vụ cúi chào tôi rồi bước nhanh về phía quầy phục vụ tiếp tục công việc bận rộn.
Tôi vui vẻ ngồi nhâm nhi những thứ đồ ăn yêu thích của mình. Vừa ăn tôi vừa ngân nga một vài giai điệu vui nhộn. Bao nỗi buồn chốc lát đã tan nhanh như lớp kem mềm trên chiếc bánh chocolate ngọt ngào, chỉ để lại một chút dư âm cay nồng the the của từng ngụm Mojito mát rượi.
- Cục cưng, dậy ăn bánh không nào? - Tôi khều hắn.
- Im miệng ăn đi! Tao đang buồn ngủ - Hắn trả lời với chất giọng tỉnh rụi.

Tác giả : Thanh Diệu

Được thể hiện qua giọng đọc : Jun, Nhím Xù

Kỹ thuật : Jun


Click nghe truyện teen : Sài Gòn nắng, và nhớ lắm

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ emailaudiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top