Hãy biến mỗi tình yêu trong bạn trở thành thanh xuân
2023-01-03 01:25
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Tình yêu vốn là những cảm xúc đan xen vào nhau như một món ăn phải có nhiều gia vị, một bức tranh tối thiểu có một màu thì sao tránh khỏi việc nó làm bạn đau. Điều quan trọng, sau mỗi lần bạn đau bạn đã học cách tự vệ và không cho nỗi đau ấy tìm đến bạn trong cuộc sống nữa. Thay vì tiếc cho thanh xuân bạn dành cho tình yêu, hãy biến mỗi tình yêu trong bạn trở thành thanh xuân, sống trọn vẹn từng ngày, thì mỗi ngày thanh xuân đều thuộc về bạn.
***
Bước thật chậm vào vùng ký ức, người ta thường mơ hồ nghĩ về niềm vui đã cũ, rồi bất giác nhói lên dặn bản thân đừng quên đau lòng. Đóa cúc dại không trồng vẫn nở bông, còn hoa hồng thì ương ngạnh hơn nhiều, dù chăm bón như nào, nếu đã không chịu thì vẫn chỉ lớn chứ chẳng thèm ra hoa.
Tình cảm vốn là một phạm trù không thể nào lý giải, bởi lẽ, nó chẳng có khái niệm rõ ràng, nó tồn tại giữa thế gian như điều dĩ nhiên và ai cũng phải đón nhận dù muốn hay không.
Có người bảo, bản thân đã đau lòng đủ rồi, chắc không cần ai nữa, cô đơn vẫn ổn. Rồi một ngày, đôi dòng trạng thái yêu thương xuất hiện, chút suy tư trong vài cuộc hẹn thế là họ lại mang vác trong mình một tình yêu.
Cũng không biết họ có đang lừa dối chính mình không trong những ngày dặn lòng không cần tình yêu nữa, nhưng rõ ràng, khi họ yêu thì trông họ lại rạng rỡ hơn rất nhiều, dù họ chỉ chăm chăm vào màn hình điện thoại, nhưng nụ cười của họ luôn thường trực trong mỗi dòng tin, lúc này không ai khác, chính mình là kẻ cô đơn.
Không phải tổn thương nhiều, người ta sẽ ngừng yêu. Giống như ta có trong tay chiếc đồng hồ, cũng không thể điều khiển được thời gian. Tình yêu tự tìm đến và dội vào tâm hồn hồi chuông báo động để ta mở lòng đón nhận, không quá khó để bắt đầu một mối quan hệ, nhưng để duy trì thì đó lại là một phạm trù khác.
Khi yêu nhau, người ta thường lo lắng cho đối phương quá mức cần thiết, họ ăn gì, mặc gì, nhắn tin với ai đều làm ta phải bận tâm. Vô tình, cảm giác được quan tâm lại chuyển hóa thành “phiền”, vốn dĩ xuất phát điểm không tiêu cực nhưng lại mang về rất nhiều phiền toái. Bạn đang có cuộc họp quan trọng với đối tác, bỗng tiếng chuông zalo báo tin nhắn mới và hiện lên màn hình trình chiếu dòng “bé ăn cơm chưa?” sự ngượng ngùng lúc này không thể nào tránh khỏi. Bạn sẽ không thể trả lời cuộc trò chuyện “trời ơi” ấy tại cuộc họp, bởi vì bạn còn phải thương thuyết với khách hàng. Về đến nhà, chưa kịp kể câu chuyện ấy với người yêu, đã bị trách mắng “nhắn tin không trả lời” vậy là sợi dây tình yêu lại căng thêm đôi chút, bởi không chịu đặt mình vào vị trí của nhau, không chịu lắng nghe nhau để thấu hiểu tâm tình của nhau trong từng hoàn cảnh.
Cây cần nước, nhưng không phải lúc nào tưới nước cho cây cũng được, tình yêu cũng thế, vun vén cho nhau là cần thiết, nhưng quan trọng phải biết đâu là lúc cần chăm bón, đâu là lúc chỉ để nó tự phát triển theo cách nó tìm đến. Khi bắn cung, bạn càng kéo cánh cung về phí mình bao nhiêu thì khi buông ra, mũi tên càng lao xa bạn bấy nhiêu.
Sự thờ ơ vì cho rằng đối phương đã là của mình. Thật sự, đôi lúc bản tính chiếm hữu trong ta bị “bay màu” một cách chóng vánh, ta mua một bó rau thì nó chắc chắn đã là của mình, nhưng tình cảm thì không, bởi nó vốn dĩ không phải là một món hàng của kẻ mua, người bán. Giống như việc bạn đang luyên thuyên nói về hạnh phúc với một người vừa thất tình, bạn có lập luận sắc bén, bạn có đưa ra dẫn chứng thuyết phục thì họ cũng chẳng màn, bởi lẽ trong câu chuyện của bạn không có sự đồng cảm.
Đôi khi họ không cần bạn nói quá nhiều về điều gì đó, họ chỉ cần bạn lắng nghe và thật sự muốn hiểu về cuộc sống của họ là đủ. Nhưng đâu phải lúc nào bạn cũng chịu dừng lại, bạn cho mình một cái tôi quá lớn, che đi những góc khuất của bản thân và vô tình chiếm lấy bao tâm tư của đối phương, bạn cho rằng mình làm được thì người khác cũng phải thế, bạn phán xét đối phương vì quên làm bạn cười trong một ngày nhưng có bao giờ bạn nhìn lại, trong những tháng ngày quen nhau, ai chỉ cho và ai là người hoàn toàn nhận lại?
Thay vì khi có trong tay thứ gì, ta phải giữ gìn thì ta lại chọn cách thờ ơ vì bản thân nhận thấy nó đã chỉ là của riêng mình, nhưng việc gì cũng có cái giá của nó, tình cảm được chi phối bởi cảm xúc, bạn đã cho rằng nó là dĩ nhiên thì tất nhiên nó phải đấu tranh để khẳng định giá trị của mình, lúc này sự lựa chọn không nằm ở bạn, mà là đối phương.
Có người lại bảo, khi xa nhau, họ tiếc rẻ cho thời gian thanh xuân khi đã phí phạm cho người ấy. Có ai giữ trong tay mình lưỡi dao để gặm nhấm nỗi đau qua ngày, qua tháng?. Xin thưa, thanh xuân của bạn sẽ chẳng có gì nếu tình yêu không tìm đến bạn đâu nên đừng bảo tình yêu trong thời thanh xuân là lãng phí.
Bạn nghĩ rằng bạn xứng đáng hạnh phúc vì đã phí hoài thanh xuân vì nó, nhưng bạn có nghĩ rằng thanh xuân cũng bỏ bạn đi thì tình yêu có là gì. Bạn nghĩ tình yêu làm bạn đánh mất thanh xuân, vậy thử hỏi nếu thanh xuân bạn không yêu thì thanh xuân bạn có gì?
Tình yêu vốn là những cảm xúc đan xen vào nhau như một món ăn phải có nhiều gia vị, một bức tranh tối thiểu có một màu thì sao tránh khỏi việc nó làm bạn đau. Điều quan trọng, sau mỗi lần bạn đau bạn đã học cách tự vệ và không cho nỗi đau ấy tìm đến bạn trong cuộc sống nữa. Thay vì tiếc cho thanh xuân bạn dành cho tình yêu, hãy biến mỗi tình yêu trong bạn trở thành thanh xuân, sống trọn vẹn từng ngày, thì mỗi ngày thanh xuân đều thuộc về bạn.
Trong chúng ta, ai cũng khắc khoải một cuộc tình dang dở, có người may mắn tìm thấy tình yêu giữa thế gian muôn trùng ải, có người lại cảm thấy chán trường muốn nghỉ ngơi thôi khơi dậy ngọn sóng tình yêu đang yên ả trong lòng. Chén canh mạnh bà bên dòng sông Nại Hà nghe đâu có vị đắng của những đau thương nơi trần ai thế tục, đóa hoa bỉ ngạn bên bờ Vong Xuyên nhắc nhớ một chuyện tình ngàn năm mong đợi, lá ngàn năm chẳng thấy hoa, còn khi ra hoa thì lá cũng tan biến.
© huỳnh phúc hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Người đổi thay thì mình thay đổi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
















