Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi em lời của nắng

2022-03-21 01:15

Tác giả: Lê Hoàng Kha


blogradio.vn - “Vạn hạt mưa không hạt nào rơi nhầm chỗ, những người ta gặp không người nào là ngẫu nhiên. Mọi người ta gặp là một duyên cớ nào đó trên đời, có người sẽ cho ta bài học, có người sẽ đi cùng ta.”

***

Có những ngày em vui, có những ngày em lại buồn, suy tư, muộn phiền, cảm giác thật chênh vênh, đôi chút lạc lõng và có những ngày như thế ấy. Em chẳng muốn làm gì, tâm sự cùng ai, những ngày mà em muốn bỏ đi sự ồn ào của thế giới bao la ngoài kia. Để một mình ngồi trước mái hiên, em ngắm những hạt sương ban mai. Nắng rớt qua thềm, em vội đưa tay đón nắng, nắng nằm lặng thinh. Ấy vậy, mà em vẫn thích cái cảm giác được một mình đón nắng, thứ cảm giác mang lại cho em mớ bình yên của riêng mình. 

“Nắng về trên phiến lá

Nắng rớt vội qua thềm

Em đưa tay đón nắng

Nắng thì thầm gọi em”

 

Có lần em đến tìm anh để cùng tâm sự chuyện đời, chuyện tình duyên trắc trở. Vì ở cái tuổi của em, bạn bè ai nấy điều đã tìm cho mình một bến đỗ yên bình. Còn em thì không, em cảm thấy giờ mình chênh vênh giữa cuộc đời, đôi khi em cảm thấy cô đơn lúc màn đêm bủa vây trong chính trái tim của mình. 

“Giữa biển người vội vã

Em thấy mình lẻ loi

Rồi em tự nghĩ thầm

Đời mình bến cô liêu”

Anh mời em uống một tách trà, em cười rồi bảo:

- Anh thích uống trà vậy, nhìn giống ông lão quá!

Anh cười rồi lại nhìn em, ánh mắt như thuở ngày đầu anh mới gặp, đôi mắt em ướt lệ buồn miên man. Anh hỏi:

- Em có thích uống trà không?

Em bảo:

- Dạ, em thích! Nhưng không biết cách chọn trà để pha.

Em biết không, để pha được một tách trà ngon. Thì có lúc, người ta cũng khổ sở với những tách trà đắng, trà nhạt do chính mình pha. Đời người tựa như ba chén trà:

“Chén đắng tựa cuộc đời

Chén ngọt tựa ái tình

Chén nhạt tựa gió thoảng.”

Trải qua không biết bao nhiêu là sương gió cuộc đời, nhiều lúc bế tắc. Nhìn đời bằng con mắt chán chường, khó chịu. Có lúc tâm mình đứng trước những vách đá cheo leo, còn dưới kia là vực sâu thăm thẳm, mịt mờ và lạnh lẽo. Anh đã từng trải qua giai đoạn tâm tối đó. Anh hiểu chứ! Nên anh thương em, thương cho em phải một mình chống chọi với bão giông.

“Mời em một tách trà tâm

Cho đời em mãi giữ tâm an bình”

Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình. Đừng vội vàng phán xét bất cứ điều gì khi đang nghịch lòng – trái ý, nếu có ai đó đối xử không tốt với em, em hãy buông bỏ mà rời đi đúng thời điểm. Em buông bỏ không đồng nghĩa với việc em bất lực, mà là em hiểu và chấp nhận buông bỏ những cái không tốt, những điều làm tâm em nặng trĩu, những cái không thuộc về mình. Đời này có dài đâu, cuộc sống này là của em, em hãy làm những điều mình muốn. Thế giới ngoài kia rộng lớn, có dịp thì em cứ đi đến những miền đất khác nhau, để em cảm nhận được những điều kì diệu từ thông điệp mà đức mẹ thiên nhiên trao gửi cho ta. Em từng nghĩ sẽ muốn gặp ai trên đời này, thì em hãy đi gặp một lần, biết đâu sẽ là duyên khởi của em với người.

Em từng nghe câu này chưa: “Vạn hạt mưa không hạt nào rơi nhầm chỗ, những người ta gặp không người nào là ngẫu nhiên. Mọi người ta gặp là một duyên cớ nào đó trên đời, có người sẽ cho ta bài học, có người sẽ đi cùng ta.”

Để chiêm nghiệm về cuộc sống, có khi đến cuối đời anh và em cũng chưa ngộ ra hết sự nhiệm màu của cuộc đời. Mỗi người sẽ có một cách nhìn của riêng mình, em cứ đi đúng hướng với tâm, đúng với con đường mà em tạo ra giá trị của sự lương thiện. Dùng tâm toàn ý để pha cho mình một tách trà, chọn cho mình riêng một góc trời để ngắm áng mây trôi. 

“Trong gió có áng mây

Mây buồn đổ cơn mưa

Mưa rơi rồi sẽ nắng

Nắng vươn trên tóc em”

Anh nhớ có lần em bảo anh viết gì đó cho em xem, anh cười mà không biết viết chi và hẹn em lần sau. Đến nay anh và em gặp lại đã mấy độ thu qua, anh viết cho em một chữ “Nhân”, em cầm tờ giấy rồi cười duyên. Em bảo:

- Sao anh lại viết chữ Nhân?

Anh nhìn ra phía hàng cây, trên cây có cành có lá, có những hạt sương còn đọng lại của buổi sớm mai chưa tan. Em có biết đời người có khi chỉ gói gọn trong chữ “Nhân”, bởi nhân sinh một kiếp người. Qua đi một kiếp người, em có mua lại cũng bằng không. Nhân tâm của một đời cũng thế, phía sau lớp da là một trái tim thổn thức. Trái tim biết yêu, biết thương, biết ghét, biết giận hờn, biết hận thù và biết nhớ. Nhưng để cho một cái tâm bất biến giữa cuộc đời vạn biến, anh và em phải học cách cho đi, học cách vị tha và bao dung. Ai tốt với em, thì em đối xử tốt bằng tâm mình. Ai không tốt thì em tự khắc rời đi, em cầm lên được, thì đồng nghĩa em cũng bỏ xuống được.

Mặt trời mỗi ngày đều mọc đằng đông, lặng đằng tây. Vui cũng một ngày, mà buồn cũng một ngày. Vậy sao em không chọn niềm vui để sống, em hãy tích cực nhìn đời bằng ánh mắt yêu thương. Em gieo vào đời hương thơm, rồi đời sẽ cho em mật ngọt. Anh gửi em một bài thơ của thầy Thích Nhất Hạnh:

“Thức dậy miệng mỉm cười

Hăm bốn giờ tinh khôi

Xin nguyện sống trọn vẹn

Mắt thương nhìn cuộc đời”

Đời ngày có được là bao, khi sinh ra anh và em đều cất tiếng khóc đầu tiên. Đều trải qua thăng trầm của cuộc sống, đến lúc tuổi xế chiều lại có người khóc – có người mỉm cười. Em ơi đừng sống cho nhau nhiều nuối tiếc, em muốn cười thì hãy cười cùng người. Muốn khóc thì hãy nhẹ nhàng buông tiếng, có khi em sẽ thấy nhẹ lòng.

Phật nói: “Không có cuộc gặp gỡ nào là vô duyên vô cớ cả. Sự xuất hiện của mỗi người trong cuộc đời ta đều có nguyên nhân. Người thương yêu ta, sẽ cho ta sự ấm áp và sức mạnh. Người làm tổn thương ta, sẽ cho ta sự trải đời và kiên cường. Thực ra, bất kể là nguyên nhân nào, cũng đều vì độ ta mà tới.”

Gửi đến em, đôi chút lời của nắng:

“Gửi em lời của nắng

Quên đi chút chuyện buồn

Luôn nở nụ cười xuân

Cả một đời an nhiên."

© Lê Hoàng Kha - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi qua thanh xuân nhìn lại, bạn đã thay đổi như thế nào? | Radio Tâm sự

Lê Hoàng Kha

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top