Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thêm một tuổi mới

2022-03-13 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Nhớ lại mấy năm trước, những hôm dạy bổ túc buổi tối, chị chở cả con lên trường. Con ngồi im bặt trên ghế, tay cầm cây kẹo mút, mắt liếc nhìn mấy chục khuôn mặt cô cậu học trò đến hết tiết dạy của mẹ.

***

Bích vừa tròn 5 tuổi cách đây một tuần. Không mập mạp, cao lớn như mấy bạn cùng trang lứa. Ngược lại, cô bé nhỏ thó nhưng khá nhanh nhẹn, hoạt ngôn. Đứng trước sự việc hay một ai đó, Bích luôn tỏ ra mình chững chạc hơn so với chúng bạn. Ai cũng bảo Bích giống bố. Khuôn mặt dài, đôi mắt sáng, vầng trán cao, thêm cái tài ăn nói lém lỉnh thì chẳng ai bằng. Không những thế, ngay cả cái dáng đi cũng sao nguyên bản của bố.

Anh Huy năm nay ngoài ba mươi. Là một tiến sĩ Ngữ văn có thực tài. Đồng nghiệp ở trường hay chòm xóm, ai cũng kháo nhau như thế. Họ bảo:

- Thầy Huy vừa học giỏi lại vừa thương vợ thương con.

Người khác nghe lại chêm vào:

- Anh ấy cái gì cũng biết. Nào sửa điện, sửa quạt; nào viết sách, viết văn; nào nấu cơm, giặt giũ,... ôi nhìn mà ngưỡng mộ!

Có người còn vừa nói vừa che miệng cười:

- Mấy chị biết không? Anh ấy nói chuyện rất hài hước. Mỗi lần trò chuyện cùng anh, y như rằng chúng tôi được một trận cười nghiêng ngả.

Rồi họ lấy Bích ra so sánh:

- Đấy mấy chị xem, con bé Bích là bản sao của anh ấy, không sai một tí. Mới lên 5 tuổi mà như bà cụ non. Nhìn con bé dễ ghét lắm.

Vợ chồng anh Huy từ Bắc vào Nam lập nghiệp nên hai bên nội ngoại cũng chỉ vào chăm cháu được dăm ba tháng rồi lại về quê lo việc đồng áng. Còn lại, hai vợ chồng thay phiên nhau chăm con. Khi nào cả hai cùng bận thì chị Sen lại bế con đi gửi. Nhớ lại mấy năm trước, những hôm dạy bổ túc buổi tối, chị chở cả con lên trường. Con ngồi im bặt trên ghế, tay cầm cây kẹo mút, mắt liếc nhìn mấy chục khuôn mặt cô cậu học trò đến hết tiết dạy của mẹ. Những hôm con ốm, con đau, vợ chồng chị túc trực cả đêm lo lắng đến thâm quầng cả hai mắt. Nhưng rồi cái giai đoạn khó khăn nhất cũng qua đi. Bích lớn dần. Ít đau bệnh. Ngày hai buổi, sáng đi nhà trẻ tư, chiều chị Sen lại đón về nhà. Bích quen dần với môi trường tập thể nên tỏ ra rất dạn dĩ. Những câu chuyện cổ tích của chị Sen kể cho con nghe mỗi tối trước giờ ngủ; những bài hát, điệu múa cô dạy mỗi ngày đến lớp; những trò chơi cùng bạn trong lớp, trong xóm,... khiến Bích lớn dần lên trông thấy. Chòm xóm nức nở khen, vợ chồng anh Huy cũng mừng thầm. Năm tuổi, lần đầu tiên chị Sen và anh Huy tổ chức sinh nhật cho con tại nhà. Mấy lần trước vì bận bịu công việc, chị đều nhờ cô tổ chức dưới trường cho con. Cũng chính vì vậy, chị không thấy hết được niềm vui của con gái mỗi khi đón thêm một tuổi mới như thế này.

Chiều đi học về, Bích chạy nhanh vào nhà chào bố mẹ rồi rối rít hỏi:

- Mẹ mua bánh sinh nhật cho con chưa mẹ?

Chị Sen mỉm cười, âu yếm nhìn con:

- Mẹ đặt rồi. Tí nữa mẹ sẽ xuống lấy về.

- Dạ. Con cảm ơn mẹ. Bây giờ con đi mời mấy bạn trong xóm tối đến nhà mình ăn sinh nhật con nghe mẹ!

- Ừ! Con đi đi!

Bích cười tít, nhanh nhảu nhảy chân sáo sang nhà Bí, nhà Nhàn, nhà Anh mời bạn. Chị Sen nhìn theo bóng con khuất dần cuối ngõ mà lòng vui phơi phơi như chính chị cũng đang háo hức đón sinh nhật của mình.

Một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, hai đĩa bánh kẹo, trái cây, chị bày sẵn giữa nhà, ba bốn người bạn cùng tuổi với Bích ở quanh xóm nói cười, chúc tụng và ca hát líu lo. Chị Sen thấy vẻ mặt của con rất hạnh phúc. Chị thầm cầu mong con luôn mạnh khỏe, vui tươi như những lúc này vậy.

Buổi sáng, chị đang loay hoay chuẩn bị đồ cho con kịp đến trường thì Bích lại gần và thủ thỉ:

- Để con quét nhà cho mẹ xong rồi sẽ đi học.

Miệng nói, chân bước đi tìm cây chổi. Bích thực hành từng động tác y chang như chị vẫn thường làm hằng ngày. Vừa nhìn mẹ, Bích vừa cười lém lỉnh, dò xét:

- Con quét nhà sạch không mẹ?

Mải quan sát từng động tác của cô con gái làm, câu hỏi bất chợt của con khiến chị giật mình. Chị cười, khóe mắt rơm rớm:

- Con gái mẹ giỏi lắm. Để tí mẹ làm cho. Giờ con đi học kẻo trễ giờ rồi.

Nghe lời mẹ, Bích đeo cặp vào rồi lon ton theo mẹ ra ngõ.

Chiều nào cũng vậy, sau khi đón con từ trường về, chị Sen có thói quen kiểm tra vở học của con. Năm nay Bích học lớp Lá nhưng cuốn vở tập viết của cô bé ai nhìn vào cũng phải ngạc nhiên. Chữ viết ngay hàng thẳng lối. Đều răm rắp. Điểm 9, điểm 10 cô ghi làm chị Sen thêm tự hào và hãnh diện về con. Thấy mẹ chăm chú nhìn vở học của mình, Bích lại gần:

- Trong lớp, cô nói con viết đẹp nhất đấy mẹ ạ.

Chị Sen chưa kịp trả lời sau câu nói của con, Bích lại tiếp lời như cố giải thích cho mẹ hiểu:

- Thiệt đấy mẹ! Không tin, mai mẹ hỏi cô xem. Thiệt... Thiệt... Thiệt...

Mải nhắc đi nhắc lại câu nói như muốn khẳng định mình viết đẹp nhất lớp, khuôn mặt con ngây thơ làm chị bật cười. Ôm con vào lòng, đặt mấy cái hôn lên má, lên trán con, chị nhẹ nhàng:

- Con gái mẹ giỏi quá! Mẹ thương con nhiều!

Bích nhìn mẹ cười híp mí:

- Con sẽ cố gắng học giỏi để được như bố. Nhà mình, bố học giỏi nhất phải không mẹ?

- Đúng rồi. Bố giỏi nhất. Bích giỏi thứ nhì.

Bích cười với điệu thích thú.

Thấy mẹ đang lủi thủi nấu nướng chuẩn bị cho bữa cơm chiều, Bích lại gần mẹ:

- Mẹ có cần con giúp gì không? Để con nhặt rau cho mẹ nhé!

Thấy chị Sen làm, Bích tập tành làm theo. Đôi bàn tay bé xíu của con đưa qua đưa lại ngúng nguẩy, gượng gạo nhưng đầy hào hứng khiến chị thấy lòng vui vui. Bao nhiêu kí ức một thời về bệnh tật dội về trong chị. Căn bệnh rong kinh rồi thiếu máu não, tụt canxi đeo đuổi chị suốt hai năm trời. Tưởng như mình sẽ không thể sinh được con, nhưng trời thương chị. Chạy chữa đủ thứ thuốc Tây, Nam, Bắc rồi cuối cùng chị cũng có bầu và sinh ra Bích trong niềm hạnh phúc vỡ òa.

Trong bữa cơm chiều, vợ chồng chị Sen vừa ăn cơm vừa trò chuyện cùng con vui vẻ. Bích cầm đũa gắp thức ăn đặt vào chén cơm cho cả mẹ và bố rồi cười ngặt nghẽo. Thấy thế, anh Huy nháy mắt vợ ra điều Bích nay đã lớn thật rồi.

Nghe bố khen, Bích lấm lét nhìn bố rồi nhìn mẹ, khuôn mặt ửng đỏ, cô bé liền bưng chén cơm lên húp soàn soạt. Vợ chồng chị Sen nhìn con rồi nhìn nhau cười tủm tỉm. Hạnh phúc với anh chị là con luôn khỏe mạnh, học giỏi. Và hạnh phúc hơn là khi nhìn thấy con thêm một tuổi mới với những điều hay mới.

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Tựa lưng vào phố thị mỗi lần thấy chênh vênh | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top