Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi trẻ bao nhiêu tiền một cân?

2022-02-07 01:30

Tác giả:


blogradio.vn -Tuổi trẻ bao tiền một cân, để tôi mua bù đắp lại sự ngốc nghếch của tôi ngày nào. Bao tiền để mua, để tôi viết lại câu chuyện đời tôi.

***

Con người ta sinh ra và lớn lên, luân phiên thay đổi, từ một đứa bé chưa bằng cánh tay cho đến lão cụ tóc bạc là một hành trình dài, có thử thách, gian truân, có trái đắng và quả ngọt.

Dẫu vậy, một đoạn đường nhất định chúng ta phải trải qua đó là tuổi trẻ, nó được giới hạn trong khoảng từ 18 đến 39 tuổi. Tức tuổi bắt đầu vào đời và tuổi bước tới giai đoạn trung niên. Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà mỗi người phấn đấu hết mình vì một mục tiêu nào đó, có khi đó là trở thành một doanh nhân, trở thành một bác sĩ hoặc là một họa sĩ vĩ đại tạo ra các tác phẩm được nhiều người ưa thích.

Mọi mục tiêu đều đáng quý, nó chính là cái đích mà mỗi người đặt ra và hướng tới. Tuy nhiên, đâu phải ai cũng thành công đạt được thành tựu mình ước mong, thậm chí họ còn có thể đã gục ngã dưới guồng quay của cuộc sống rồi cũng nên, khi cơm, áo, gạo. tiền đã chiếm trọn tâm trí họ, khi họ kịp nhận ra mình đang sai hướng thì đó cũng là lúc họ bước vào tuổi trung niên và ở tuổi đó mấy ai đủ can đảm để làm lại từ đầu. 

tu_-_do_59

Tuổi trẻ như một thước đo dẫn đến thành công. Nếu bạn có một tuổi trẻ thành tựu thì rất có thể cuộc đời bạn sẽ toàn màu hồng, đó chính là suy nghĩ chung của đa số người, họ cho rằng thành công là phải đi từ đầu và sẽ không kịp rẽ hướng khác nếu lỡ đã bước quá sâu vào một con đường, quay lại sẽ chỉ tổ tốn thời gian và họ chấp nhận cuộc hiện tại như thể cuộc đời đã bắt buộc họ như vậy.

Tôi từng nghe một câu nói “Bạn không có lỗi khi sinh ra trong nghèo khó nhưng chết trong nghèo khó chắc chắn là lỗi của bạn”. Thật vậy, con người sinh ra không ai có quyền được chọn bố mẹ mình là ai, nhưng họ có quyền chọn cuộc sống của mình sẽ như thế nào. Hạnh phúc hay sang giàu, nghèo khó hay buồn đau, tất cả chỉ là một ý niệm nơi thâm tâm bản thân mình mà thôi.

Tôi hồi nhỏ thường được mẹ kể cho nghe các câu chuyện về giá trị cuộc sống, nó có thể chỉ là chuyện mẹ tôi bịa ra để răn dạy tôi, cũng như ru tôi ngủ mà thôi, nhưng càng lớn tôi mới hiểu ra rằng chàng Tèo, chàng Tí trong các câu chuyện hồi xưa mẹ kể dường như không phải là mũi tên bắn không đích, khi cuộc sống đâu đâu cũng là chàng Tèo, Tí như thế.

Có một câu chuyện tôi rất tâm đắc này xin được kể lại cho các bạn nghe” Trước ở làng Vũ, có hai thằng nhóc chơi rất thân, một đứa tên Tèo, đứa còn lại là Tí. Chúng như hình với bóng của nhau vậy, đi đâu cũng gắn chặt với nhau, đến nỗi bạn bè còn trêu trọc gọi hai đứa là người yêu của nhau nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hai đứa. Cả Tèo và Tí đều mơ ước thành họa sĩ, hơn nữa cả hai đều rất có tài năng trong lĩnh vực này, mỗi cuộc thi vẽ của trường nhất nhì chỉ hai người Tèo và Tí. Nhưng biến cố xảy đến, Tèo với Tí phải xa nhau vì công việc của bố mẹ Tí, Tí phải theo gia đình vào Nam, còn Tèo thì phải ở ngoài Bắc. Ngày đi họ hứa với nhau rằng gặp lại chúng mình sẽ là những họa sĩ xuất chúng được nhiều người mến mộ. 

thu_-_gian_123

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bốn mươi năm trôi qua, Tèo và Tí, những cậu nhóc năm nào đã thành những gã trung niên, họ có cơ hội gặp lại, Tí đã thành họa sĩ như mong ước, còn Tèo thì không cậu trở thành một thợ điện. Tí hỏi “ Tại sao cậu không thành họa sĩ”. Tèo trả lời “Cuộc sống cả thôi”. Tí hiểu ra vấn đề nhưng cậu vẫn khuyên Tèo “Không sao, giờ bắt đầu cũng được mà, tôi sẽ giúp cậu”. Tèo xua tay nói “Thôi tôi từ bỏ, ở cái tuổi này còn đua đòi cái gì, giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống an nhàn mà thôi”.

Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên, tôi vặn hỏi mẹ ngay lập tức “Mẹ, tại sao Tèo không thành họa sĩ như Tí ạ” . Mẹ tôi cười và đáp “Đó là vì gánh nặng cuộc sống đó con” – “ gánh nặng cuộc sống là gì ạ?”, tôi hỏi. Mẹ tôi vẫn mỉm cười “Việc này rất khó để mô tả nhưng mẹ sẽ nói đơn giản thế này thôi nhé, đó là cơm con ăn, quần áo con mặc và bàn cờ vua con chơi đó”. 

Khuôn mặt tôi vẫn ngây ra chả hiểu cái gì, cơm cháo thì liên quan cái gì đến gánh nặng cuộc sống, nét mặt thể hiện rõ sự không tin, cơm ngày nào không ăn, quần áo thì khi nào không mặc, còn bộ cờ vua mình có thể nâng chúng bằng một tay mà có nặng đâu. 

Dường như nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt tôi, mẹ chỉ xoa đầu tôi và nói "Khi con bằng tuổi mẹ, con sẽ hiểu lời mẹ nói hôm nay nhưng mẹ kể câu chuyện này không phải để bảo con khó khăn thì nên từ bỏ, có khó thì vinh quang mới rực rỡ, đừng giống Tèo từ bỏ ước mơ họa sĩ, hãy theo đuổi điều mà con muốn, nhớ rằng con dù làm bất kì điều gì, mẹ luôn ủng hộ con, con yêu của mẹ”. Ngày đó, tôi có hiểu mấy lời đó đâu, chỉ vâng theo bản năng mà thôi.

mua_-_dong_38

Giờ đây, khi bước ra đời tôi hiểu lời mẹ năm xưa, cái gánh nặng đó là gì? Tại sao cơm, quần áo và bàn cờ lại nặng? Khi đã hiểu ra, thì trong tôi lại có một câu hỏi. Khuôn mặt mẹ tôi đã rõ màu năm tháng, mái tóc bà ấy đã điểm xuyết chấm bạc rồi, tay mẹ đã chẳng còn mịn như xưa nữa, tuổi mẹ tôi không cao chỉ ngũ tuần mà thôi, coi như quãng đường trăm năm mẹ mới đi có nửa nhưng sao thời gian nó trôi nhanh thế. 

Hồi bé đó, có phải mẹ đã từ bỏ giấc mơ của mình hay không, mẹ muốn con kiên trì theo đuổi là vì sao? Phải chăng, mẹ cũng đã từng từ bỏ khao khát, ước mơ của mình”, nhiều còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi mẹ nhưng khi gặp tôi không thể ta mong lớn mau, khi lớn ta lại ước nhỏ lại, ôi ngược đời nhưng người có suy nghĩ này tôi đoán chắc hẳn bạn đang tất bật trong công việc nhỉ, bạn đang chạy deadline đống bài vở dày như núi nhỉ hay đang thức đêm để hoàn thành nốt bản kế hoạch mai nộp sếp,… 

Dù bạn có đang làm bất kì điều gì thì đừng lấy nó mà trốn tránh bản thân mình, đừng lấy sự bận rộn của công việc, thôi viện cớ không có thời gian đi, hãy ngồi lại để mà tự hỏi bản thân mình rằng “Mày đang làm đúng chứ”. Trả lời câu hỏi đó thật tâm vào, đừng qua loa rằng “Đúng, mày đang làm rất tốt” nhưng trong thâm tâm sâu thẳm của bạn lại thấy một sự khó chịu không thể tả.

doc_-_sach_13

Kinh nghiệm cuộc sống của tôi cho tôi biết rằng, để biết đúng sai, hãy hỏi cảm xúc mình đang thế nào. Nếu sau khi làm một việc gì đó mà bạn thấy vui, thấy thoải mái, khoan khoái trong lòng thì đó là dấu hiệu nói rằng bạn đã làm đúng, ngược lại, nếu đó là sự nặng nề, phân vân, chán nản thì đó là sự sai lầm. 

Lý trí có thể lừa bạn nhưng cảm xúc của bạn thì không. Cảm xúc là người bạn, người thầy, người hướng dẫn của bạn. Nếu bạn mặc kệ cảm xúc và để mặc nó tự tung tự tác, rồi sẽ có ngày bạn thấy mất kiểm soát, mọi thứ quanh bạn như vượt khỏi tầm tay của bạn, khi đó tôi đoán bạn chỉ muốn làm một việc duy nhất thôi, đó là tự kết thúc cuộc sống, để chấm dứt sự hỗn loạn tâm trí này.

Tuổi trẻ bao tiền một cân, để tôi mua bù đắp lại sự ngốc nghếch của tôi ngày nào. Bao tiền để mua, để tôi viết lại câu chuyện đời tôi.

© Tác giản ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Hãy gieo những hạt mầm thanh bình và đẹp đẽ trong tâm | Radio Tâm sự


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top