Tuổi trẻ bao nhiêu tiền một cân?
2022-02-07 01:30
Tác giả:
blogradio.vn -Tuổi trẻ bao tiền một cân, để tôi mua bù đắp lại sự ngốc nghếch của tôi ngày nào. Bao tiền để mua, để tôi viết lại câu chuyện đời tôi.
***
Con người ta sinh ra và lớn lên, luân phiên thay đổi, từ một đứa bé chưa bằng cánh tay cho đến lão cụ tóc bạc là một hành trình dài, có thử thách, gian truân, có trái đắng và quả ngọt.
Dẫu vậy, một đoạn đường nhất định chúng ta phải trải qua đó là tuổi trẻ, nó được giới hạn trong khoảng từ 18 đến 39 tuổi. Tức tuổi bắt đầu vào đời và tuổi bước tới giai đoạn trung niên. Tuổi trẻ là khoảng thời gian mà mỗi người phấn đấu hết mình vì một mục tiêu nào đó, có khi đó là trở thành một doanh nhân, trở thành một bác sĩ hoặc là một họa sĩ vĩ đại tạo ra các tác phẩm được nhiều người ưa thích.
Mọi mục tiêu đều đáng quý, nó chính là cái đích mà mỗi người đặt ra và hướng tới. Tuy nhiên, đâu phải ai cũng thành công đạt được thành tựu mình ước mong, thậm chí họ còn có thể đã gục ngã dưới guồng quay của cuộc sống rồi cũng nên, khi cơm, áo, gạo. tiền đã chiếm trọn tâm trí họ, khi họ kịp nhận ra mình đang sai hướng thì đó cũng là lúc họ bước vào tuổi trung niên và ở tuổi đó mấy ai đủ can đảm để làm lại từ đầu.
Tuổi trẻ như một thước đo dẫn đến thành công. Nếu bạn có một tuổi trẻ thành tựu thì rất có thể cuộc đời bạn sẽ toàn màu hồng, đó chính là suy nghĩ chung của đa số người, họ cho rằng thành công là phải đi từ đầu và sẽ không kịp rẽ hướng khác nếu lỡ đã bước quá sâu vào một con đường, quay lại sẽ chỉ tổ tốn thời gian và họ chấp nhận cuộc hiện tại như thể cuộc đời đã bắt buộc họ như vậy.
Tôi từng nghe một câu nói “Bạn không có lỗi khi sinh ra trong nghèo khó nhưng chết trong nghèo khó chắc chắn là lỗi của bạn”. Thật vậy, con người sinh ra không ai có quyền được chọn bố mẹ mình là ai, nhưng họ có quyền chọn cuộc sống của mình sẽ như thế nào. Hạnh phúc hay sang giàu, nghèo khó hay buồn đau, tất cả chỉ là một ý niệm nơi thâm tâm bản thân mình mà thôi.
Tôi hồi nhỏ thường được mẹ kể cho nghe các câu chuyện về giá trị cuộc sống, nó có thể chỉ là chuyện mẹ tôi bịa ra để răn dạy tôi, cũng như ru tôi ngủ mà thôi, nhưng càng lớn tôi mới hiểu ra rằng chàng Tèo, chàng Tí trong các câu chuyện hồi xưa mẹ kể dường như không phải là mũi tên bắn không đích, khi cuộc sống đâu đâu cũng là chàng Tèo, Tí như thế.
Có một câu chuyện tôi rất tâm đắc này xin được kể lại cho các bạn nghe” Trước ở làng Vũ, có hai thằng nhóc chơi rất thân, một đứa tên Tèo, đứa còn lại là Tí. Chúng như hình với bóng của nhau vậy, đi đâu cũng gắn chặt với nhau, đến nỗi bạn bè còn trêu trọc gọi hai đứa là người yêu của nhau nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hai đứa. Cả Tèo và Tí đều mơ ước thành họa sĩ, hơn nữa cả hai đều rất có tài năng trong lĩnh vực này, mỗi cuộc thi vẽ của trường nhất nhì chỉ hai người Tèo và Tí. Nhưng biến cố xảy đến, Tèo với Tí phải xa nhau vì công việc của bố mẹ Tí, Tí phải theo gia đình vào Nam, còn Tèo thì phải ở ngoài Bắc. Ngày đi họ hứa với nhau rằng gặp lại chúng mình sẽ là những họa sĩ xuất chúng được nhiều người mến mộ.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bốn mươi năm trôi qua, Tèo và Tí, những cậu nhóc năm nào đã thành những gã trung niên, họ có cơ hội gặp lại, Tí đã thành họa sĩ như mong ước, còn Tèo thì không cậu trở thành một thợ điện. Tí hỏi “ Tại sao cậu không thành họa sĩ”. Tèo trả lời “Cuộc sống cả thôi”. Tí hiểu ra vấn đề nhưng cậu vẫn khuyên Tèo “Không sao, giờ bắt đầu cũng được mà, tôi sẽ giúp cậu”. Tèo xua tay nói “Thôi tôi từ bỏ, ở cái tuổi này còn đua đòi cái gì, giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống an nhàn mà thôi”.
Lúc đó, tôi rất ngạc nhiên, tôi vặn hỏi mẹ ngay lập tức “Mẹ, tại sao Tèo không thành họa sĩ như Tí ạ” . Mẹ tôi cười và đáp “Đó là vì gánh nặng cuộc sống đó con” – “ gánh nặng cuộc sống là gì ạ?”, tôi hỏi. Mẹ tôi vẫn mỉm cười “Việc này rất khó để mô tả nhưng mẹ sẽ nói đơn giản thế này thôi nhé, đó là cơm con ăn, quần áo con mặc và bàn cờ vua con chơi đó”.
Khuôn mặt tôi vẫn ngây ra chả hiểu cái gì, cơm cháo thì liên quan cái gì đến gánh nặng cuộc sống, nét mặt thể hiện rõ sự không tin, cơm ngày nào không ăn, quần áo thì khi nào không mặc, còn bộ cờ vua mình có thể nâng chúng bằng một tay mà có nặng đâu.
Dường như nhận ra sự bất thường trên khuôn mặt tôi, mẹ chỉ xoa đầu tôi và nói "Khi con bằng tuổi mẹ, con sẽ hiểu lời mẹ nói hôm nay nhưng mẹ kể câu chuyện này không phải để bảo con khó khăn thì nên từ bỏ, có khó thì vinh quang mới rực rỡ, đừng giống Tèo từ bỏ ước mơ họa sĩ, hãy theo đuổi điều mà con muốn, nhớ rằng con dù làm bất kì điều gì, mẹ luôn ủng hộ con, con yêu của mẹ”. Ngày đó, tôi có hiểu mấy lời đó đâu, chỉ vâng theo bản năng mà thôi.
Giờ đây, khi bước ra đời tôi hiểu lời mẹ năm xưa, cái gánh nặng đó là gì? Tại sao cơm, quần áo và bàn cờ lại nặng? Khi đã hiểu ra, thì trong tôi lại có một câu hỏi. Khuôn mặt mẹ tôi đã rõ màu năm tháng, mái tóc bà ấy đã điểm xuyết chấm bạc rồi, tay mẹ đã chẳng còn mịn như xưa nữa, tuổi mẹ tôi không cao chỉ ngũ tuần mà thôi, coi như quãng đường trăm năm mẹ mới đi có nửa nhưng sao thời gian nó trôi nhanh thế.
Hồi bé đó, có phải mẹ đã từ bỏ giấc mơ của mình hay không, mẹ muốn con kiên trì theo đuổi là vì sao? Phải chăng, mẹ cũng đã từng từ bỏ khao khát, ước mơ của mình”, nhiều còn rất nhiều điều tôi muốn hỏi mẹ nhưng khi gặp tôi không thể ta mong lớn mau, khi lớn ta lại ước nhỏ lại, ôi ngược đời nhưng người có suy nghĩ này tôi đoán chắc hẳn bạn đang tất bật trong công việc nhỉ, bạn đang chạy deadline đống bài vở dày như núi nhỉ hay đang thức đêm để hoàn thành nốt bản kế hoạch mai nộp sếp,…
Dù bạn có đang làm bất kì điều gì thì đừng lấy nó mà trốn tránh bản thân mình, đừng lấy sự bận rộn của công việc, thôi viện cớ không có thời gian đi, hãy ngồi lại để mà tự hỏi bản thân mình rằng “Mày đang làm đúng chứ”. Trả lời câu hỏi đó thật tâm vào, đừng qua loa rằng “Đúng, mày đang làm rất tốt” nhưng trong thâm tâm sâu thẳm của bạn lại thấy một sự khó chịu không thể tả.
Kinh nghiệm cuộc sống của tôi cho tôi biết rằng, để biết đúng sai, hãy hỏi cảm xúc mình đang thế nào. Nếu sau khi làm một việc gì đó mà bạn thấy vui, thấy thoải mái, khoan khoái trong lòng thì đó là dấu hiệu nói rằng bạn đã làm đúng, ngược lại, nếu đó là sự nặng nề, phân vân, chán nản thì đó là sự sai lầm.
Lý trí có thể lừa bạn nhưng cảm xúc của bạn thì không. Cảm xúc là người bạn, người thầy, người hướng dẫn của bạn. Nếu bạn mặc kệ cảm xúc và để mặc nó tự tung tự tác, rồi sẽ có ngày bạn thấy mất kiểm soát, mọi thứ quanh bạn như vượt khỏi tầm tay của bạn, khi đó tôi đoán bạn chỉ muốn làm một việc duy nhất thôi, đó là tự kết thúc cuộc sống, để chấm dứt sự hỗn loạn tâm trí này.
Tuổi trẻ bao tiền một cân, để tôi mua bù đắp lại sự ngốc nghếch của tôi ngày nào. Bao tiền để mua, để tôi viết lại câu chuyện đời tôi.
© Tác giản ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Hãy gieo những hạt mầm thanh bình và đẹp đẽ trong tâm | Radio Tâm sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thân gửi, anh yêu em
Nhưng chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả nỗi nhớ ấy, và càng viết thì anh càng thấy mình rơi vào trong nó sâu hơn. Giờ đây anh đã hiểu nỗi lòng của những người yêu xa, anh muốn ôm và hôn em nhiều hơn bao giờ hết.
Tết là đừng xa nhau
Cái niềm ao ước đó cứ làm bác Ba trăn trở hoài mỗi khi từ tết xuất hiện, mong sao tết là tất cả được gần gũi bên nhau. Tết là đừng làm mọi người phải cách xa, vậy mà bác cứ ước hoài cũng có được đâu, là vì vậy đó.
Hôn nhân địa ngục hay ngã rẽ thiên đường
Người yêu hiện tại của em, anh ấy đã chứng kiến mọi thứ. Anh ấy đã an ủi và chăm sóc em khi em yếu đuối nhất, và em không thể ngừng tự hỏi: Tại sao em lại phải gắn bó với người chồng bạo lực, trong khi em có thể tìm được hạnh phúc thực sự?
Dịu dàng trong đời (Phần 5)
Cô từng nghe qua một câu nói: “Đến một lúc nào đó bạn sẽ phải bật khóc trước lựa chọn của bạn”, chuyện của Ngọc cũng vậy chuyện của cô cũng thế, mãi đến sau này cô mới có thể hiểu ra những điều này. Cô tổn thương người mình yêu cũng tổn thương cả chính mình
Những chuyện đến với mình đều là cái duyên
Cách tiếp nhận, xử lý các vấn đề của mỗi người cũng khác nhau. Những người cảm tính, bồng bột, xốc nổi thì hành động thường thái quá khi đối diện với sự việc. Còn những người chín chắn hơn, trải nghiệm hơn, trưởng thành hơn họ sẽ bình tĩnh để đối đáp.
Bãi sông Hồng
Cầu nhộn nhịp, lung linh trong nắng mới, Bóng nghiêng soi rạo rực nước sông Hồng. Sóng dạt dào năm tháng mãi chờ mong, Thuyền ai đó mong về lại bến xưa.
Người EQ cao không tuỳ tiện nói 3 điều này, trong khi người EQ thấp gặp ai cũng kể
Người EQ cao không dễ dàng chia sẻ 3 điều này với người khác. Họ luôn biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói.
Vì còn thương nên còn vương
Muốn kêu than với đất trời rằng mình nhớ em, muốn gào lên cho cả thế giới biết mình thương em nhưng nào có ai quan tâm đến anh cơ chứ, người ta cũng chỉ cười trừ vì hơi sức đâu mà để ý đến một kẻ tình si. Anh đành gửi gắm vào hết con chữ, anh vùi đầu vào những suy tư, anh cứa vào tay mình rỉ máu, à thì ra, chẳng đau bằng việc đánh mất em.
Buồn - tức là cuộc sống vẫn còn ý nghĩa
Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, tôi cũng vậy và mọi người cũng vậy. Cho đến lúc nào đó bạn vượt qua được những khó khăn, thử thách bạn sẽ thấy rằng những thứ làm khó bạn lại chính là những thứ giúp bạn được thăng hạng.
Dịu dàng trong đời (Phần 4)
Khi anh mở lời muốn tiến xa hơn, cô vui vẻ nhưng lại không dám tin, cô lại lùi lại, nhưng khi anh nói: “khi nào em muốn nói anh sẽ nghe” thì cô đã không còn do dự nữa rồi. Hẹn anh hôm nay là muốn kể cho anh quá khứ của cô, lại muốn cùng cho anh danh phận.