Giá mà ngay từ đầu chúng ta là người lạ
2023-05-27 01:30
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Giá là người lạ của nhau ngay từ đầu, bản thân sẽ thôi đau đáu quan tâm về nhau như cách bản thân cứ canh cánh nui dưỡng những điều “người từng thương” mang lại.
***
Vài chuyện vặt vãnh trong đời người như những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ cứa vào da làm chi chít những đường rách sâu, màu của đổ nát dựng thành bức tường thành kiên cố mang tên hoang tàn. Nhặt nhạnh gì đây? Vài mảnh thuỷ tinh to tướng rồi hốt vào sọt rác, hay cố tìm kiếm những mảnh vụn vỡ làm nát tay ta cũng chỉ để cho vào sọt rác.
Những điều khác nhau ta làm với hành động khác nhau nhưng suy cho cùng cũng chỉ để cho một mục đích là quét sạch những thứ làm ta tổn thương. Kẻ tham lam không chọn cách nhún nhường, kẻ can trường luôn phô trương vẻ ngoài cứng cỏi, kẻ ngây thơ chọn lối sống không quá tinh tường vào từng câu chữ, ai bảo sao cũng cho là dĩ nhiên và cứ theo đó mà thực hiện.
Chuyện đã qua đừng nhắc lại, không lại kẻo làm rỉ máu vết thương vừa khép miệng vốn nên được chôn kín trong lòng. Câu chuyện cũ như một con đường vòng càng đi càng thấy ngắn, cứ mỗi lần nhắc đến sẽ thấy nó tồn tại ngắn đi đôi phần, không phải vì ta cố tình lượt bỏ, không phải vì ai đó làm ta không muốn nhắc về, chỉ đơn thuần câu chuyện khắc cốt ghi tâm như một bản nhạc buồn giữa trời mưa réo rắc, những giọt trầm trong câu chuyện mình ca thán vừa khéo trôi tuột và ẩn tuốt vào vết mưa trầm buốt giá.
Người qua đường giữa đêm khuya não nề cần gì hơn một tâm hồn đồng điệu, không cần luyên thuyên chuyện ít chuyện nhiều, không cần những điều lớn lao như thề non hẹn biển. Chỉ cần cậu ở đây, ngay tại đây, lúc ấy và cùng trải qua khoảnh khắc này.
Tiếng gió mùa bên nhau dịu dàng như những ngọt mía lao xào xạc vào nhau làm thổn thức những dịu dàng, êm ái. Cần gì hơn một cái vòng tay qua eo ôm chặt lấy nhau như những con tàu được nằm gọn trong lòng biển, mặc giá băng, mặc sóng xô cứ nương mình nhấp nhô giữa đại dương sâu thẩm.
Giá có một mảnh giấy thần kỳ chứa đựng những điều đã qua không thể nào bôi xóa, lúc về già vẫn đọc rõ từng câu chữ ngồi ngẫm chuyện từng qua, tuổi già với ta là điều dĩ nhiên, chuyện cũ hay muộn phiền ta cũng sẽ quên đi dù ít nhiều hay không muốn. Thậm chí, việc ta ngỡ muôn đời không gì có thể thay thế cũng dễ dàng biến mất như cái phủi tay rủ bỏ lớp bụi mờ ở kệ sách cạnh hàng hiên.
Mưa đầu mùa kéo về như đổ hết bao não nề vào câu chuyện cũ mờ đục đã thôi không còn nhớ lại, vậy mà mưa vô tình rơi xuống làm vẩn đục những mảnh trầm tích ngày xưa buộc bản thân phải ngổn ngang đôi chút… bản thân tưởng can trường cứng cỏi, vậy mà chút đào bới tâm can lại dễ dàng làm mình đau đớn đến kỳ lạ.
Trồng một loại cây, ta mong chờ chi hơn ngày cây ra hoa tạo quả. Ta chấp nhận sự thay đổi của thuở ban đầu để đón nhận những điều mình ấp ủ, không biết có tốt hơn không nhưng ít ra cũng thỏa nỗi kỳ vọng từ những ngày vun vén nuôi trồng.
Có những điều sẽ đến với ta nhưng quả không ai lường trước được, có thể đó là kết quả tốt hơn nhiều so với kỳ vọng, cũng có thể chỉ níu lại tràn trề những nỗi thất vọng, nhưng cuộc sống vốn là một quyển sách dài buộc mình muốn tìm hiểu thì phải lật sang trang, đâu ai bước lên bậc thang người trưởng thành chưa lần thấy mệt mỏi, đâu ai chưa từng yếu lòng trước viễn cảnh hy vong bỗng chốc tan biến vào hư không.
Vài lần ta mất nhau cho rằng cả đời không thể nào tìm lại, vậy mà số phận an bài gặp lại nhau lúc cả hai đã có được những thành quả của riêng mình. Quay lại không? Câu trả lời chắc chắn đã hiện hữu trong nhau như mảnh tình nhàu nát ở quá khứ. Thứ ta trân trọng ngay lúc này là những gì còn cô đọng trong hai từ “đã từng”.
Ngọn hừng đông soi rọi căn phòng như đánh thức giấc mơ lòng hãy bật người thức tỉnh, ta chọn một giai điệu không quen, một ly cà phê thiếu đường rồi lặng nhìn mình thay đổi, ta từng ghét một ca khúc sâu lắng như nào, ta từng không thích đắng ra sao? vậy mà lúc này, bên ta chỉ còn chúng chấp nhận làm bạn, người cùng ta đêm ngày giờ lại chóng chánh lụi tàn.
Từng dòng tin nhắn cứ thế thưa dần, không phải vì không cần cũng chẳng phải không quan tâm mà không còn liên lạc. Chỉ đơn thuần, người từng quan trọng sẽ trở nên như không tồn tại nếu cả hai đã xác định không cùng phương trong đoạn đường phía trước.
Giá là người lạ của nhau ngay từ đầu, bản thân sẽ thôi đau đáu quan tâm về nhau như cách bản thân cứ canh cánh nui dưỡng những điều “người từng thương” mang lại.
Giá ngay từ khi bắt đầu, bản thân biết được đoạn đường mình đi lúc nào sẽ phải dừng chân. Sẽ không phải bi lụy khi đến trạm dừng, sẽ đỡ bâng khuâng vì những dự định trên đoạn đường tưởng chừng dài vô định miên man, sẽ chạm tay vào ngọn gió khẽ khàng lay muôn cây ngoài khung cửa, sẽ ngoáy nhìn những cảnh tàu lướt qua ở đằng xa chứ chẳng phải thảng thốt trong hối tiếc khi tiếng còi tàu rít lên liên hồi như thúc dục bản thân phải rời khỏi.
Hành trang người lớn mang vác thật ra là mớ cảm xúc lẫn lộn, bộn bề qua những quãng đường họ từng trải. Điều làm họ trong mạnh mẽ là những chai sạn trong quá khử bởi không ít hơn đôi lần vụ vỡ, không phải ai cũng trưởng thành từ đau thương, nhưng chắc chắn thương đau sẽ dạy ta cách trưởng thành. Cùng là những viên gạch, viên gạch đầu tiên không thể nào hoàn thành ngôi nhà như kỳ vọng, nhưng viên gạch cuối cùng sẽ phải gánh vác trọng trách to lớn là mang lại hình hài của tổ ấm. Điều nhỏ bé ta tưởng chừng chỉ là bắt đầu, hoá ra đúng lúc nào đó cũng chính là thứ cần để chuyện người kết thúc.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu