Đường chúng tôi đi
2008-12-26 13:54
Tác giả:
Blog Việt - Dậy từ lúc mới 3h sáng, cuốn tăng võng xếp gọn vào balô tập trung đội hình chờ phát lệnh hành quân. Thằng Hậu đứng cạnh tôi cằn nhằn:
Heo hút cồn mây súng ngửi trời"
- Hậu ơi là Hậu, khổ thân mày chưa?
- Ờ, hai câu cũng được! - Đại đội trưởng bật cười sảng khoái. Có ai mỏi chân chưa? Ráng đi một chút nữa là hết mỏi luôn!
![]() |
| Hình ảnh: Tác giả bài viết (st) |
Một làn sóng cười từ đâu lan đến cuối đội hình. "Vi phạm nguyên tắc hành quân đấy nhé! Nhưng cũng xí xoá cho một lần. Thôi, bước nhanh lên anh em"
Không thấy ai tranh cãi gì. Không khí bỗng chùng xuống. Chắc là trở chứng nhớ nhà rồi đây. Tôi cũng vậy, bỗng dưng thèm được ăn nồi canh chua bông so đũa do chính tay mẹ nấu quá. Mùa này chắc bông so đũa rụng trắng mặt đường rồi. Uổng thiệt! Bây giờ cha tôi đã đi ra ruộng từ lâu (quê tôi ở miền biển mà). Còn mẹ tôi chắc là đã mở cửa chuồng cho bầy gà lục tục đi ra ngoài. Thằng Út, tôi biết nó vẫn còn co người trong mùng. Điệu này sáng nay trễ học nữa rồi.
"Đội hình dừng lại nghỉ xả hơi!". Giọng Đại đội trưởng lồng lộng, hình như cả chục cây số vừa rồi chẳng ăn thua gì. Chỉ chờ có thế chúng tôi buông người ngồi bệt xuống hai bên đường xoa vai đấm lưng thùm thụp. Nhờ trời sáng mới nhìn rõ được là mình đang ở giữa một sóc của người Khơme. Mấy cô cậu nhóc từ trong nhà chui ra nhìn lom lom rồi quay ra chỉ trỏ chúng tôi và nói chuyện với nhau bằng tiếng dân tộc. Mấy đứa nhỏ này sàn sàn một lứa như nhau, cả con trai lẫn con gái đều mặc mỗi chiếc quần cụt phô ra chiếc bụng thõng thượt. Chắc là nhà chúng nghèo lắm, người dân tộc mà. Không phải người dân Khơme nào cũng nghèo nhưng hình như ở đây nhà nào cũng vậy. Những ngôi nhà làm bằng lá thốt nốt câm lặng trong sương sớm. Không thấy người lớn mà chỉ toàn con nít, chắc là người lớn đã đi làm cả rồi.
Núi đã lồ lộ ra trước mặt, giống như tấm lưng người khổng lồ bất thần chui ra khỏi lòng đất. Gần vậy mà muốn đến được chân núi cũng phải lội thêm ba bốn cây số nữa. Tiếc là không được đóng quân trên núi mà phải tạt vô cánh rừng cạnh đó.
Theo lệnh của Đại đội trưởng, chúng tôi nhanh chóng triển khai đội hình, bố trí lực lượng trong rừng. Tuy là diễn tập nhưng cũng phải làm y như thật…
Phục nhất là mấy đồng chí nuôi quân. Gió lồng lộng vậy mà vẫn nấu được cơm. Lại còn tìm ra giếng nước ở cuối rừng hì hục xách về. "Sau này luận công ban thưởng tụi tui nhất trí đề bạt cho mấy ông n cái bằng khen luôn!". Cơm nước xong xuôi vừa định chui vào lùm cây đánh một giấc cho sướng thì ở trên đặt ra tình huống có địch đổ bộ đường không, định cắt qua cánh rừng đánh vào sở chỉ huy Trung đòan. Đơn vị chúng tôi bắt buộc phải đánh chặn cho bằng đựơc, nghĩa là phải thắng.
Lát sau, tiếng súng đã giòn giã ở mé rừng. Nhưng cụm khói xanh bất thần phụt lên của một khối thuốc nổ nào đấy hất bụi đất bay mù mịt, tiếng AK bắn đạn thật mà, "Trận đánh" diễn ra chớp nhoáng chỉ trong vòng ba muơi phút, chúng tôi tập trung về địa điểm cũ. Thằng Hậu ưỡn ngực báo cáo với tiểu đội trưởng:
- Báo cáo A trưởng: Quân địch chết ba, quân ta chết sạch!
Chúng tôi gập người cười rũ rượi. Tiểu đội trưởng chắc là cũng muốn cười lắm nhưng lại băm môi làm mặt nghiêm:
- Đồng chí Hậu! Dù là diễn tập nhưng cũng không được đùa như vậy. Lần sau nếu tái phạm tôi sẽ đề nghị kỷ luật đó. Rõ chưa?
…
Hành quân diễn tập, đi ròng rã suốt năm sáu ngày trời gần cả trăm cây số chứ đâu có ít. Rồi mang vác lỉnh kỉnh súng ống, đồ đạc, ban ngày nắng muốn lột da, ban đêm ngủ rừng có khi trời đổ mưa dột ngột lạnh thấu xương. Nên khi diễn tập xong, lệnh rút quân về đơn vị là cả bọn mừng húm thở phào, mau lẹ thu xếp thật mau. Vừa bước vừa mường tượng ra cái cảnh gội xà phòng thơm, tắm rửa sạch sẽ xong phóng lên giường ngủ một giấc. Nhưng đoạn đường về sao mà xa kinh khủng!
Đáng lẽ xuất ngũ phải mừng mới đúng, nhưng vác chiếc balô có mấy ký mà chân thằng nào thằng nấy ì ạch như vác cả dãy Trường Sơn lên xe. Mặt mày buồn xo chẳng thiết nói cười. Thỉnh thoảng lại có tiếng thở dài sườn sượt của một thằng nào đấy.
- Ngẩng cao đầu, ưỡn ngược lên mà bước. Lính tráng gì đâu, hoàn thành nghĩa vụ mà cứ như sắp đi chết vậy? - Đại đội trưởng đứng ở cửa xe tiễn chúng tôi, cất giọng tan bầu không khí ngột ngạt.
- Thằng Hậu không về với tụi em, buồn quá anh ơi! - Tôi thảy ba lô lên xe ngoái đầu lại nói vời Đại đội trưởng mà mắt bỗng nhoè đi.
- Đồng chí Hậu... Giọng Đại đội trưởng chùng xuống. Ờ, đồng chí Hậu của chúng ta dẫu không có mặt trong ngày này nhưng hành động cao quý của đồng chí ấy đáng để cho chúng ta kính phục và tự hào. Vậy mới xứng đáng là bộ đội cụ Hồ. Không được khóc nghe chưa? Lính tráng gì đây... Rối Đại đội trường quay mặt đi chỗ khác lén chùi nước mắt.
![]() |
| Hình ảnh: Bạn đọc gửi |
Sau đợt hành quân điễn tập được vài tuần, đơn vị chúng tôi lại được huy động đi làm công tác cứu hộ cứu nạn cho bà con trong vùng lũ. Nước từ thượng nguồn đổ về cuồn cuộn húc đầu vào thân đê làm vỡ toang một đoạn dài, cuốn trôi đi biết bao nhà cửa, cả con người cũng không tránh khỏi. Chúng tôi ở trên tàu cố gắng ném những chiếc phao cứu sinh cho bà con bám vào và kéo lên, Đúng lúc ấy, có một em nhỏ sắp bị lũ nhấn chìm tuyệt vọng kêu cứu. Đang chần chừ vì hết phao thì thẳng Hậu đã lao ngay xuống nước để dìu người bĩ nạn vào gần tàu. Không biết lúc ấy nó lấy sức ở đâu ra bởi nó là một người bơi kém nhất đại đội. Đem được em nhỏ lên tàu, lúc sắp sửa kéo nó lên thì một thân cây lao như tên bắn vào nó. Cả đoàn chỉ biết hét lên: Hậu ơi!...
Ba ngày sau chúng tôi mới tìm thấy xác của nó. Đơn vị làm lễ đưa tiễn nó theo đúng nghi lễ của chiến sĩ hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Hôm nhận tấm bằng liệt sĩ của nó, người mẹ đã ngất đi, còn chúng tôi đứng chết lặng chẳng ai an ủi được câu gì mà cứ tự trách: Sao lúc ấy không ai khác mà lại là thằng Hậu? Mấy đứa tôi bơi giỏi hơn nó, sức vóc cũng hơn hẳn mà...Cả xã đi năm thằng, giờ đây chỉ trở về có bốn. Còn thằng Hậu nó đã...
Không. Chúng tôi không được khóc. Khóc là không xứng đáng với sự hy sinh của thằng Hậu.
Hậu ạ! Lũ rút rồi. Quê mình so đũa ra bông nhìêu lắm. Mẹ tao bữa nào cũng nấu canh chua bông so đũa, ngon lắm! Nhưng tao nuốt cứ nghẹn ngang cổ. Phải chi có mày...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.



