Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mưa nào mà không tạnh?

2024-10-24 16:05

Tác giả: Nana


blogradio.vn - Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

***

Có những cơn mưa cứ dai dẳng không ngừng, có những nỗi buồn mà thời gian cũng chẳng thể xóa nhoà. Nhưng tin tớ đi, hãy ngẩng đầu thật cao, tự cho mình một cơ hội được bước tiếp, được đón lấy ánh nắng vàng dù cho nước mắt vẫn lăn dài trên mi!

Hôm nay em cãi nhau với mẹ. Cầm theo chiếc điện thoại nhỏ, em chạy khỏi nhà trước tiếng gọi thất thanh của mẹ.

Chưa bao giờ em dám làm như vậy, nhất là với gia đình nhỏ của mình. Nhưng có lẽ, chỉ riêng khoảnh khắc này thôi, tất cả những gì dồn nén trong em lại chẳng thể cất giữa vào một góc trong lòng nữa rồi…

Cãi nhau với mẹ chỉ là cái cớ, em muốn chạy đi thật xa để giấu đi nỗi lòng mình. Ngày hôm nay của em thế nào? Không chỉ với mẹ em, mà còn là với thầy cô trên lớp, với những người bạn và vô vàn những tình huống éo le trên đường về nhà.

Em cứ tự hỏi mình mãi: "Sao thế giới bất công với mình thế?" Mưa sẽ lại kéo đến, em lại cuộn tròn mình lại, nơi tia sáng chiếu yếu ớt vào mảnh tâm hồn đã mục nát theo tự bao giờ.

Lang thang dọc theo con đường, lời bài hát "Em không khóc" của buitruonglinh khẽ vang lên trong màn đêm vắng lặng, từng hạt mùa hạ li ti nhẹ rơi.

Dòng suy nghĩ dằn vặt em đầy đau đớn, tiếng khóc thảm thiết xé nát tâm can hòa vào cùng cơn mưa trắng trời.

"Con thấy tủi thân quá! Con chỉ muốn có thêm bạn mới, chỉ muốn nhận được một lời động viên từ cô, cái nhìn đồng cảm từ mẹ... Sao con khổ quá vậy, sao lại đối xử bất công với con như vậy?..."

Lời nói càng lúc càng bé dần, em không còn muốn trách móc nữa, thay vào đó em cố dùng chút sức lực còn lại để ôm bản thân vào lòng.

"Thôi mà vũ trụ không bỏ rơi em... Mọi chuyện rồi sẽ lại ổn cả mà... Ôm em, và yêu thương em..."

Cảm xúc cứ lẫn lộn như vậy. Em phải cố vực dậy để nhìn về phía trước, tồn tại giữa xã hội xô bồ ngoài kia. Ngược lại, ly nước tích tụ đã lâu giờ đây cũng chẳng thể chứa được nữa, nỗi buồn biết để đâu cho được? Để rồi giờ đây, giữa màn mưa xối xả, có một cô gái khóc than và thương lấy mình.

Em tự nhận mình là đứa rất nhạy cảm, nhiều khi tức quá cũng khiến em chảy nước mắt. Lần đầu tiên em thấy anh trai mình tập tành hút thuốc, không cầm được cảm xúc mà mắng chửi anh, đánh đập anh, to tiếng với mẹ khi mẹ bênh anh. Em gọi điện cho bố, kể hết cho bố nghe. Mặc dù bố đã cố gắng an ủi nỗi buồn trong lòng em, nhưng sự u sầu trên khuôn mặt bố càng khiến em dằn vặt hơn.

Ở trường, quãng thời gian chuyển cấp khiến một đứa ngại giao tiếp như em rất khó làm quen với bạn mới. Em bị các bạn trêu trọc, nói những lời lẽ khó nghe,... Còn cô chủ nhiệm thì phủ nhận năng lực của em, đối xử với em không công bằng như những bạn khác.

Cuộc đời của cô bé 15 tuổi từ đó gói gọn trong căn phòng nhỏ. Em không còn cảm nhận được tia nắng ấm áp của mùa hạ, cười vui vẻ khi nghe ai đó pha trò nữa. Thay vào đó nụ cười trở nên gượng gạo hơn, "công nghiệp" hơn. Em ghét cay ghét đắng sự giả dối này.

Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Dù sao thì, cũng phải về nhà thôi.

Lặng lẽ dùng tay đẩy cánh cửa gỗ vào, khuôn mặt lấm lem nước mắt của mẹ ở đập ngay vào mắt em. Mẹ nhào đến, không cần biết em đang ướt sũng, ôm chặt lấy em, một tay vỗ vỗ như những ngày em còn bé.

- Mẹ xin lỗi con, tất cả do mẹ! Do mẹ ngày xưa vô minh, chưa biết cách yêu thương các con, mà để các con phải sống thế này... Anh hút thuốc cũng là do mẹ dành ít thời gian cho anh, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con...

Em cũng nghẹn ngào, hai tay run run xoa lưng mẹ. Mẹ khóc khiến em rất hoảng, miệng lẩm bẩm "Không sao rồi mẹ".

Em thương mẹ nhất, mẹ là người khổ nhất, mẹ chăm lo từng tí một cho hai anh em em mà không đòi hỏi gì, bữa ăn manh áo mẹ đều chu toàn trọn vẹn, mẹ nói vậy khiến em đau lòng vô cùng.

Hai mẹ con cứ vậy mà dãi bày hết với nhau, khóc nấc cả lên.

Bố ở xa lúc nghe tin liền chạy vội về nhà. Thấy em, bố dang rộng tay ra để em chạy vào, để cảm nhận được sự an toàn của người đàn ông trong gia đình.

Em biết bố đang kiềm chế. Bố cũng biết bố không được rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì bố chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Cả gia đình em ngồi xuống và nói chuyện, chia sẻ. Mọi người cùng góp ý với nhau, cùng sửa đổi và trân trọng nhau nhiều hơn.

Ngày hôm sau, vẫn cung đường tới trường ấy sao em thấy nắng lại đẹp như vậy, bầu trời xanh vắt, gió nhí nhảnh vui đùa sượt qua mái tóc.

Tới lớp, em có cơ hội được nói chuyện với một người bạn khác trong lớp, vô tình thế nào mà hai đứa nói chuyện hợp nhau thế! Cuối giờ, cô giáo gọi em lại và tấm tắc khen ngày Đại hội chi Đoàn do em tổ chức rất chu đáo và thành công, thưởng nóng cho em cốc trà sữa.

Hôm nay, khác hôm qua rồi. Lăng kính cuộc đời của em giờ đã chuyển sang một gam màu tươi sáng, trong trẻo và lạc quan. Thế mới thấy, đừng cất tâm tư đằng sau những nụ cười gắng gượng, hãy nói ra nỗi lòng mình, với ai cũng được, nghĩa là ta được rãi bày hết tất thảy!

Hà Nội, ngày em không còn thấy mình cô độc trên thế gian!

© Nana - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đến Cuối Cùng, Mọi Sự Đều Đã An Bài | Blog Radio

Nana

Tớ thích gấu bông, đồ ngọt và gửi đến cậu ngàn cái ôm!!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chúng ta từng có nhau

Chúng ta từng có nhau

Tình yêu anh dành cho em đậm sâu, tươi mới. Biết bao cô bạn trong lớp mình ghen tỵ khi thấy em có được tình yêu của anh. Thế nhưng đâu phải khi nào tình yêu cũng là nụ cười và những ước mơ hạnh phúc, phải không anh?

Mùa hè năm 17

Mùa hè năm 17

Cuộc đời không dài, bạn vẫn luôn tiến về phía trước, thay đổi để phù hợp mới chính là lẽ thường, bạn sẽ luôn là bạn nhưng sẽ không bao giờ là bạn của ngày đầu tiên nữa.

Là em đổi thay

Là em đổi thay

Chưa một lần thấy lại nụ cười anh Cả ánh mắt long lanh trời đêm lạnh Kĩ niệm cũ thanh xuân giờ đã tạnh Em lìa đời, ngọn cỏ xanh mong manh…

Thương thầm

Thương thầm

Người ta ai cũng tìm cách mưu sinh trong đủ mọi hoàn cảnh trong đủ mọi khả năng của mình. Mà tôi thấy xót lòng cho những cảnh ngộ như vậy, mong sao tất cả họ đều luôn khỏe mạnh và đều luôn bán hết hàng mỗi ngày.

Thương cha

Thương cha

Trong mắt người con như tôi, thì bố là một người đàn ông khá mạnh mẽ và luôn yêu thương vợ con hết lòng. Nhưng tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có lúc nhìn thấy bố nằm trên giường bệnh thế này. Đó là điều tôi không thể tin nổi.

Một tình yêu bắt đầu

Một tình yêu bắt đầu

Gió của chiều nhưng chẳng thấy đìu hiu Vì gió hiểu tình yêu đương tồn tại Ở đâu đây, một tình yêu ngây dại Vừa bắt đầu…

Gọi mãi tên nhau

Gọi mãi tên nhau

Mà tình yêu đó đã thấm vào mây đã tan vào gió đã bay đi khắp bốn phương trời, đã thành một tình yêu bất diệt đáng ngợi ca đến mãi muôn đời sau.

Mùa hè trong lòng cô gái nhỏ

Mùa hè trong lòng cô gái nhỏ

Những năm đó trong kí ức, thiếu thốn đủ thứ, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy bản thân khổ, đến tận bây giờ đó luôn là những ngày tháng đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Những chuyện không ngờ tới

Những chuyện không ngờ tới

Chẳng biết được, cuộc đời này là một chuỗi những chuyện không ngờ tới, một trận bão, một giấc mơ, một cuộc chạm mặt cũng có thể tạo ra một chuỗi những suy ngẫm khác nhau, những nhận định khác nhau.

Hỡi à tuổi thơ

Hỡi à tuổi thơ

Dòng thời gian trôi, ai còn có nhớ Chiếc võng ngày thơ, chiều mưa mẹ ngồi Xưa, dáng hình cha, chiều mưa lạnh ngắt Còn hay đã tắt: - Hỡi à tuổi thơ!

back to top