Bức thư từ quá khứ
2024-09-26 18:50
Tác giả: Nguyễn Thị Hồng Đang
blogradio.vn - “Em à, anh xin lỗi vì không thể ở bên em. Anh yêu em hơn tất cả, nhưng anh không thể ích kỷ giữ em lại mà để em phải đau khổ. Nếu có kiếp sau, anh mong chúng ta sẽ gặp lại và không còn gì ngăn cách.”
***
Quá khứ là một cuốn sách mở, chứa đựng những trang viết đã qua mà ta có thể đọc lại, cảm nhận và học hỏi. Nhưng nó không phải là nơi ta nên dừng lại quá lâu. Đắm chìm trong quá khứ chỉ khiến ta bị mắc kẹt trong những hồi ức, hối tiếc và những gì đã mất. Hiện tại mới là thực tại, là dòng chảy không ngừng đưa ta về phía trước. Chúng ta không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng chúng ta có thể quyết định cách chúng ta sống ngày hôm nay. Hãy nhớ về quá khứ như một bài học quý giá, nhưng hãy đặt tâm trí và trái tim mình ở hiện tại, nơi mà ta thực sự có sức mạnh để tạo ra sự khác biệt. Sống cho hiện tại, học hỏi từ quá khứ, và bước đi vững vàng về tương lai.
Trong căn phòng nhỏ đầy vết bụi thời gian của ngôi nhà cũ, cô khẽ mở chiếc hộp gỗ đã lấm tấm những vệt sơn phai màu, đôi tay run rẩy vô tình tìm thấy một bức thư cũ được gói gém cẩn thận bằng tấm vải mỏng màu trắng. Nhìn dòng chữ viết tay quen thuộc, lòng cô chợt nghẹn ngào. Đó là thư của anh - chàng trai mà cô đã yêu say đắm hơn 20 năm trước, người mà cô đã phải rời xa vì những định kiến khắc nghiệt của gia đình và xã hội về môn đăng hộ đối. Bức thư đã ngả vàng nhưng từng nét chữ vẫn còn rõ nét, mang theo nỗi nhớ, sự khát khao, và cả niềm đau đớn của một tình yêu bị ngăn cách.
Mắt cô mờ đi vì những giọt nước mắt, cô bắt đầu lật trang và là bức thư cuối cùng cô có được. "Em à, nếu có ngày em tìm thấy bức thư này, anh mong rằng em sẽ biết anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em. Dù cho thế gian có chia rẽ đôi ta, trái tim anh vẫn hướng về em mãi mãi." Từng dòng chữ như lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim cô, gợi lại những ký ức về một thời thanh xuân đầy đau đớn và khát vọng. Cô nhận ra rằng, dù bao nhiêu năm đã trôi qua, tình yêu ấy vẫn còn nguyên vẹn, như chưa từng bị lãng quên. Đọc từng câu từng chữ, nước mắt lăn dài trên gò má. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về như một cơn sóng cuốn trôi tất cả những lớp bụi thời gian đã phủ lên chúng.
Cô ngồi bệt xuống và bắt đầu lật từng dòng ký ức trong trí nhớ của mình.
Trong một thị trấn nhỏ ven sông, hai gia đình sống ở hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Một bên là gia đình giàu có bậc nhất thị trấn, sở hữu những cánh đồng trù phú và các công ty lớn; bên kia là gia đình của những người lao động chân chất, sống cuộc đời bình dị, nghèo khó và giàu tình cảm.
Cô là tiểu thư đài các, con gái duy nhất của gia đình quyền thế, sở hữu nét đẹp dịu dàng, thanh thoát, và một tâm hồn trong sáng. Từ nhỏ, cô đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, học hành từ những trường danh giá, và không thiếu thốn thứ gì. Nhưng cuộc sống ấy chưa bao giờ đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc trọn vẹn. Gia đình cô, tuy bề ngoài quyền quý, lại chất chứa những định kiến sâu đậm về danh vọng và địa vị xã hội. Cô được dạy dỗ rằng cuộc đời này phải sống sao cho "xứng tầm", rằng tình yêu cũng chỉ là một phần trong những phép toán của gia tộc.
Anh là con của một gia đình nông dân nghèo nhưng luôn khao khát vươn lên. Anh học giỏi từ nhỏ và được biết đến là một trong những học sinh xuất sắc nhất thị trấn. Tuy không có điều kiện, anh vẫn nuôi ước mơ lớn, không chỉ cho riêng mình mà còn để thay đổi cuộc đời của cha mẹ đã lam lũ vất vả bao năm. Anh thường xuyên đến thư viện công cộng để học, và đó là nơi mà số phận đã cho cô và anh gặp nhau lần đầu.
Họ đến từ hai “thế giới” khác nhau, nhưng chính những khác biệt ấy lại kéo họ đến gần nhau hơn. Cô bị cuốn hút bởi sự thông minh và ý chí kiên cường của anh. Cô tìm thấy ở anh những điều mà thế giới của cô không có – sự chân thành, lòng nhiệt huyết và cả một tình yêu không vụ lợi. Anh cũng chẳng thể cưỡng lại được sự duyên dáng và nụ cười ấm áp của cô. Mỗi lần trò chuyện với cô, anh cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần thiếu sót của cuộc đời mình.
Tình yêu của họ lớn dần lên qua những buổi chiều cùng nhau đọc sách, qua những lần anh đạp xe chở cô về nhà. Nhưng tình yêu ấy không phải lúc nào cũng yên ả. Gia đình cô phát hiện ra chuyện tình của họ và lập tức phản đối. “Một tiểu thư con nhà danh giá như con không thể yêu một thằng nông dân nghèo rớt mồng tơi như nó,” mẹ cô gắt gỏng. Cha cô, với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nói một câu duy nhất: “Nếu con còn tiếp tục qua lại với nó, đừng bao giờ gọi ta là cha.”
Trong nước mắt, cô cố gắng thuyết phục cha mẹ rằng tình yêu không có biên giới, rằng cô không cần một cuộc sống đầy đủ vật chất, chỉ cần người cô yêu bên cạnh. Nhưng mọi lời thuyết phục đều trở nên vô ích trước định kiến của gia đình. Họ không chấp nhận mối tình của cô và anh, bởi nó không "môn đăng hộ đối." Họ tin rằng cuộc hôn nhân không thể chỉ dựa vào tình yêu, mà phải là sự gắn kết của hai gia tộc quyền thế.
Anh biết rằng tình yêu của mình với cô sẽ không thể tồn tại trong bối cảnh hiện tại, anh quyết định ra đi. Anh nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ cô khỏi áp lực và tổn thương từ gia đình. Trước ngày ra đi, anh gửi một bức thư cho cô, trong đó anh viết: “Em à, anh xin lỗi vì không thể ở bên em. Anh yêu em hơn tất cả, nhưng anh không thể ích kỷ giữ em lại mà để em phải đau khổ. Nếu có kiếp sau, anh mong chúng ta sẽ gặp lại và không còn gì ngăn cách.”
Cô đọc bức thư ấy trong nước mắt. Cô đã muốn chạy đi tìm anh, muốn bất chấp tất cả để được ở bên anh, nhưng cuối cùng, cô không đủ can đảm. Cô sợ hãi trước sự giận dữ của cha mẹ, trước những lời đàm tiếu của xã hội, và trước cả tương lai mù mịt. Anh rời thị trấn vào sáng sớm hôm sau, mang theo trái tim tan nát và ước mơ vẫn còn dang dở.
Thời gian trôi qua, cô bị ép phải kết hôn với một người đàn ông mà cha mẹ cô đã chọn. Đó là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ là một sự thỏa thuận giữa hai gia đình quyền thế. Cô sống trong nhung lụa nhưng lòng lại luôn trống rỗng. Nhiều năm qua đi, những ký ức về anh vẫn luôn hiện hữu, như một bóng ma mà cô không thể xua tan.
Cô hiểu rằng, tình yêu của họ chưa bao giờ bị phai nhạt, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Đó là một tình yêu vượt lên trên mọi định kiến, vượt qua cả thời gian. Cô nhận ra rằng, dù cuộc đời đã đẩy họ đi theo những con đường khác nhau, nhưng trái tim của họ vẫn mãi mãi hướng về nhau. Trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình đã yêu anh thật nhiều và tình yêu ấy vẫn luôn cháy bỏng trong lòng cô, dù đã 20 năm trôi qua.
Cô lúc này òa khóc như một đứa trẻ, chân đứng không còn vững nữa, cô hối tiếc cho tình yêu tuổi trẻ, cho sự vụng dại của cô, cho sự không dám đấu tranh vì tình yêu của mình.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ kêu lên một tiếng "kẹt" dài, vang vọng trong căn nhà vắng lặng, như đánh thức không gian im ắng nơi ấy. Bước chân nhẹ nhàng của một cô gái bước vào, dường như mang theo cả hơi thở của tuổi trẻ và sự sống, là con gái cô – Minh Minh. Cô khẽ đưa tay lau đi dòng nước mắt còn đang lăn dài trên má, đôi mắt lòe nhòe chưa nhìn thấy rõ.
Khoảnh khắc sau đó cô mới bừng tỉnh. Minh Minh như làn gió mát khẽ đưa cô về với thực tại. Cô đặt tên cho con gái là tên của người cô yêu tha thiết của ngần ấy năm.
Minh – người đàn ông cô yêu thương bao nhiêu năm qua giờ chỉ còn là ký ức, là âm dương cách biệt, là muôn trùng xa xôi, là nỗi đau âm ỉ và đang gào thét trong tim cô.
Khi gấp lại bức thư, cô không còn cảm thấy tiếc nuối nữa. Cô biết rằng, dù không thể quay lại quá khứ, nhưng tình yêu đích thực không bao giờ mất đi. Nó luôn tồn tại, mãi mãi, dù chỉ là trong những dòng chữ ngả màu.
Trong dòng chảy bất tận của thời gian, những ký ức đẹp đẽ của tình yêu trong quá khứ như những mảnh ghép rực rỡ vẫn luôn tồn tại, lấp lánh và quý giá. Chúng là những giây phút ta đã sống hết mình, đã yêu hết lòng, và đã dành cho nhau trọn vẹn con tim. Dù tình yêu ấy không thể vượt qua được những sóng gió của đời người, nhưng những kỷ niệm về nó vẫn luôn ngọt ngào và nguyên vẹn, như một cuốn phim quay chậm. Không còn đau đớn hay nuối tiếc, chỉ còn lại những nụ cười, những cái nắm tay ấm áp, và những cái ôm thật chặt. Chúng nhắc nhở ta rằng tình yêu, dù ngắn ngủi hay dài lâu, dù thành hay bại, đều là những điều đáng trân quý. Khép lại một chương đã qua, nhưng mở ra một chương khác của cuộc đời, ta vẫn sẽ luôn giữ trong tim những kỷ niệm ấy, như một phần của hành trình, một phần của chính mình, và một phần của cuộc sống.
© Nguyễn Thị Hồng Đang - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hy Vọng Bạn Sẽ Mạnh Mẽ Vượt Qua Mọi Giông Bão Cuộc Đời | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?