CXAN 216: Mẹ có nghe chăng tiếng con gọi?
2014-08-08 20:23
Tác giả: Nguyễn Thị Minh Ngân Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga
Bài thơ Con cò của nhà thơ Chế Lan Viên.
I
Con còn bế trên tay
Con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ hát
Có cánh cò đang bay:
"Con cò bay la
Con cò bay lả
Con cò Cổng Phủ
Con cò Đồng Đăng..."
Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn
Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ
"Con cò ăn đêm
Con cò xa tổ
Cò gặp cành mềm
Cò sợ xáo măng..."
Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ
Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng
Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân
Con chưa biết con cò con vạc
Con chưa biết những cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân
II
Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên
Cho cò trắng đến làm quen
Cò đứng ở quanh nôi
Rồi cò vào trong tổ
Con ngủ yên thì cò cũng ngủ
Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi
Mai khôn lớn, con theo cò đi học
Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân
Lớn lên, lớn lên, lớn lên...
Con làm gì?
Con làm thi sĩ
Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ
Trước hiên nhà
Và trong hơi mát câu văn
III
Dù ở gần con
Dù ở xa con
Lên rừng xuống bể
Cò sẽ tìm con
Cò mãi yêu con
Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con
À ơi!
Một con cò thôi
Con cò mẹ hát
Cũng là cuộc đời
Vỗ cánh qua nôi
Ngủ đi, ngủ đi!
Cho cánh cò, cánh vạc
Cho cả sắc trời
Đến hát
Quanh nôi
Cảm nhận của Lâm Hạ về bài hát "Cánh cò trong câu hát mẹ ru" (Nhạc : Phạm Tuyên, thơ : Chế Lan Viên).
Có lẽ trong trái tim mỗi người, hình ảnh của mẹ luôn là hình ảnh tuyệt vời nhất. Bởi những chập chững đầu đời, những dấu ấn quan trọng trong đời, đều gắn liền với Mẹ. Riêng với bản thân tôi, mẹ là cả thế giới, cả miền trời ấu thơ và tất cả những gì tôi mơ ước trong đời đều mong muốn mang đến cho mẹ những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc. Nếu như tình yêu của mỗi người con đều được san sẻ cho cả núi Thái Sơn, nước trong nguồn thì với tôi, chẳng có đỉnh núi nào để biết trên đời này tình cha cao vợi đến đâu, chỉ biết cả cuộc đời mình, đều được yêu thương và chở che bởi tình mẹ bao la.
"Con còn bế trên tay, con chưa biết con cò
Nhưng trong lời mẹ ru có cánh cò đang bay."
Ba bỏ hai mẹ con khi tôi tròn ba tháng tuổi, cơ cực kể mấy cho vừa công ơn mẹ một mình tần tảo chăm con. Tủi phận, lại thân gái một mình, mẹ chẳng được như khỏe mà lại bị sốt bại liệt từ bé, một bên chân yếu lắm. Vậy nhưng với tình yêu của mẹ, tôi lớn lên kiên cường như thân cây mọc giữa núi đồi cao nguyên. Có lẽ sợ tôi không có ba dễ sinh hư, mẹ có khi nhẹ nhàng nhưng cũng có lúc phải dùng roi trước sự bướng bỉnh của tôi. Ngày bé chỉ ước được một lần có ba đưa đi học, nghe mấy đứa bạn khoe ba nó “treo giải” cứ 10 điểm là được thưởng tiền, tôi nhìn vào tập vở mình mà lòng nặng trĩu. Tôi ráng học chỉ vì sợ mẹ đánh đòn thôi, chứ được điểm cao cũng không có ba mua kem hay khen thưởng gì hết. Nỗi buồn ấy cứ lớn dần trong tôi.
Tôi có gặp ba, khi ba đã lấy vợ khác và tôi có hai đứa em. Mọi thứ trong tôi vụn vỡ, tôi muốn được một lần có ba trọn vẹn, để biết tình cảm của một người cha là thế nào? Có được như mấy đứa bạn không? Nhưng tôi nhận được cái nhìn thờ ơ lạnh nhạt, vì tôi còn hai đứa em, chúng cần ba hơn. Tự an ủi mình rằng được mẹ ở bên là hạnh phúc rồi, dẫu biết có những đêm bị mẹ đánh đòn đau, vẫn ước giá mà có ba ủi an vài lời. Có biết đâu thương con mẹ cũng khóc, nghĩ lại vẫn thấy ngày xưa giá đừng bướng bỉnh, có lẽ mẹ chẳng phải dùng đến đòn roi.
Rồi tôi lớn dần, xa mẹ mới biết nhớ da diết mùi mồ hôi nồng sau lưng áo mẹ, mới biết chẳng có đòn roi thì chẳng có tôi trưởng thành như bây giờ. Có những lỗi lầm trong đời con vấp váp chỉ mong có mẹ ở bên la mắng, nhưng nào có được đâu? Vấp cũng tự mình nhịn đau mà đứng dậy, nghĩ đến niềm tin yêu mẹ trọn đời dành cho con mà vượt qua, mà bước tiếp. Chợt nhận ra rằng tạo hóa công bằng lắm, không có ba nhưng tình thương mẹ dành cho tôi lớn gấp nhiều lần. Nhà bên có cô bé em còn trẻ, lỡ một chuyến đò giờ lại sang ngang, ngày vui xúng xính áo cưới, tiếng nhạc vang xa nghe não lòng, đứa bé chạy lon ton theo mẹ, có biết đâu chẳng còn được mẹ nâng niu.
"Ngủ đi con, cò ơi chớ sợ
Cành có mềm mẹ đã dắt tay nâng
Con chưa biết con cò, con vạc
Con chưa biết cành mềm mẹ hát
Sữa mẹ nhiều con ngủ chẳng phân vân…"
Nhìn mà xót xa, mới hiểu thấu lòng mẹ khi chấp nhận ở vậy mà chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện bước thêm. Lần đầu tiên trong đời không bị mẹ đánh đòn mà ôm mẹ khóc rưng rức,mẹ chỉ cười hiền nói lớn rồi mà giống hồi nhỏ, nhõng nhẽo quá. Nhìn lại mẹ dáng hao gầy, tay chai sạn mà lòng thấm đau. Đi suốt chặng đường dài mới thấu hiểu nỗi gian lao của bậc sinh thành, của người mẹ chịu đựng nắng mưa, vượt qua giông bão và miệng lưỡi nhân gian để một mình nuôi con khôn lớn. Cánh cò của mẹ luôn đưa con bay cao để con thực hiện những ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ, chỉ cần thấy con được thấy con vui cười, lòng mẹ chẳng ngại gian nan.
Tình yêu dành cho mẹ, chẳng đứa con nào nói hết thành lời.
Thầm nguyện cầu cho mẹ luôn an vui, và luôn dõi theo bước đường con đi. Chặng đường dài, con luôn cần có mẹ.
Yêu mẹ thật nhiều.
- Lâm Hạ
Bài viết “Mẹ có nghe chăng tiếng con gọi?” của Thiên Trang
Khi cuộc sống thay đổi, lắm lúc hiểu nhau thật khó, thậm chí nói chuyện với nhau cũng khó làm sao. Càng lớn, con càng rụt rè biểu lộ tình cảm của con dành cho mẹ, thậm chí là dường như con đã quên hẳn nó đi. Những khi mẹ đi bán hàng về mệt, con chẳng lấy một lời hỏi han rằng “mẹ về có mệt lắm không?”, rằng “mẹ có khát nước không?”, “mẹ có đói không?”, dường như chưa một lần con nói thế với mẹ, vậy mà mẹ lại cũng chẳng lần nào trách mắng con, như bao lần, mẹ uể oải về nhà, gánh gồng thời gian đã làm lưng mẹ cồng nhiều thêm, nhưng ánh mắt mẹ thì lại cười tươi khi trông thấy con đang đứng đợi mẹ trước sân, như không hề có sự hiện diện của cái mỏi mệt đang lấn át gương mặt xanh xao của mẹ, nhưng đó là chuyện của mười năm trước.
Tay mẹ giờ đã chai sạn mất rồi, những công việc thường nhật, là dọn dẹp những thứ linh tinh, là quét sạch góc nhà bụi bặm, là nấu những món ăn hàng ngày con vẫn được ăn, là chuẩn bị cho con li sữa nóng những khi con đi học về, là thường nhật thế đấy, nhưng chưa một lần con giúp mẹ, con nhói đau khi nhìn đôi tay của mẹ, con vô dụng quá đúng không? Con hư lắm đúng không mẹ? Hơn một lần con muốn thừa nhận điều đó với mẹ, nhưng có cái gì đó đã ngăn con lại, và điều duy nhất con có thể làm là “giá như” con đảm đang hơn, “giá như” con dành nhiều thời gian hơn cho mẹ.
Mẹ à, giờ mẹ không cần phải vất vả vì con nữa đâu, con đã 20, đã suy nghĩ chững chạc hơn và biết tự đi trên đôi chân của mình rồi. Mẹ, con đã bắt đầu đi làm thêm sau những buổi học của mình, khi ra ngoài đời, con mới biết được một phần nào vất vả đã từng lấy đi biết bao giọt mồ hôi, nước mắt của mẹ. Con thương sao người mẹ tảo tần với thời gian đã nuôi con khôn lớn, những lúc mỏi mệt, những khi vấp ngã, con thèm lắm đôi tay nâng niu dịu dàng của mẹ, nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì con vẫn sẽ cố gắng vượt qua mẹ à, vì con biết, vẫn còn đó bên cạnh mẹ của con.
Giờ con có thể tự lo cho mình, tự làm những thứ mà hồi trước mẹ vẫn hay làm ấy, con còn biết nấu ăn nữa này mẹ, mẹ ăn thử xem, món ăn của con có ngon như mẹ nấu không, mẹ ở nơi xa nhớ về đây ăn cơm với con mẹ nhé, vì hôm nay là ngày...giỗ của mẹ.
Hơn bao giờ hết, con nghĩ về mẹ, nhiều lắm, mẹ ở nơi xa có nghe thấy con đang nói với mẹ không, mẹ yêu của con. Con vẫn sẽ yêu Mẹ trong lặng lẽ, như cái cách mà trước giờ con vẫn thường làm. Hiểu cho con mẹ nhé!
Tôi hít thật sâu, hít không khí trong lành của cái tháng thu đang chớm nở. Dù mọi thứ đã thay đổi và tôi cũng thay đổi nhưng bầu không khí ở đây vẫn vậy, bầu không khí của tuổi thơ tôi năm tôi mười tuổi, và cuối cùng khi thở ra, tôi năm nay đã hai mươi tuổi rồi. Nhưng như thế cũng chẳng sao, tôi khẽ mỉm cười, nhìn lên trời, biết rằng có một điều tôi vẫn chưa nói với bạn: “Hãy yêu khi còn có thể”
- Thiên Trang
Vào ngày Lễ Vu lan, những người con hạnh phúc nhất là những người được cài trên ngực áo bông hoa màu đỏ, nhưng có những người lại phải mang trên mình một màu hoa trắng xót xa. Đối với những đứa con đã mất mẹ, việc được nhìn thấy mẹ, gọi mẹ, nghe tiếng mẹ thôi đã là cả một ước mơ xa xỉ. Họ chỉ có thể gặp mẹ trong mơ nhưng giấc mơ đẹp đẽ ấy không phải lúc nào cũng đến.
“Gặp mẹ trong mơ”, tên tiếng Anh "Mother in the dream" là một bài hát tiếng Mông Cổ từng gây bão trong cuộc thi China’s got talent với giọng hát của cậu bé mồ côi Udam. Bài hát được hát bằng tiếng Mông Cổ nên không phải ai cũng có thể hiểu hết được lời hát nhưng tình cảm và sự thể hiện của Uudam đã truyền cảm xúc đến người nghe khiến hàng triệu người rơi nước mắt. Uudam cho biết bài hát này cậu đã hát nhiều lần những khi nhớ mẹ, và cậu luôn ao ước có mẹ ngồi bên, được chứng kiến cậu hát trên sân khấu...
Lời Việt của ca khúc được viết bởi Lê Tự Minh và bài hát này cũng rất được yêu mến khi được thể hiện qua giọng hát trong trẻo của ca sĩ Thùy Chi.
- Bài hát sử dụng trong CXAN 216: Cánh cò trong câu hát mẹ ru (Phù Sa), Gặp mẹ trong mơ (Thùy Chi).
- Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group.
- Chương trình được phát trực tuyến vào thứ 7 hàng tuần trên Cảm Xúc Âm Nhạc và www.youtube.com/yeublogradio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.