CXAN 204: Ước gì là gió mùa hè...
2014-05-16 21:00
Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga
Xua mây mưa để nắng về em tôi.
Ước là gió thổi mây trôi,
Để cho tôi ngắm Mặt Trời em tôi"
***
Thời gian trôi đi nhanh quá. Mới hôm nào chúng ta còn thơ bé hồn nhiên vui đùa bên nhau, vậy mà giờ em đã mười tám rồi cơ đấy. Hôm nay sinh nhật lần thứ 18 của em, chị ngồi xem lại những tấm ảnh cũ. Chị ngỡ ngàng khi em lớn lên nhanh quá, bởi trong tâm thức của chị, em vẫn là em trai bé bỏng như ngày nào, như những ngày chúng ta còn bé.
Tự nhiên chị lại nhớ về thuở ấu thơ, những ngày tháng chị em mình sống vui vẻ bên nhau. Những mảnh kí ức nằm lộn xộn, ngổn ngang trong trí nhớ của chị nhưng có một điều chắc chắn là chị không bao giờ quên. Chị nhớ những ngày hè hai chị em cùng đi chăn trâu, bóc quế. Những trưa nắng không ngủ mà đi bắt chuồn chuồn, bươm bướm làm bộ sưu tập. Những buổi chiều lặn ngụp dưới dòng suối mát lành, nằm lên lưng trâu ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, nhìn cuộc đời trôi qua thật bình yên. Cả những khi hai chị em ngồi khóc thương một con vật nuôi thân thiết chẳng may lìa đời.
Rồi chị đi học xa. Mỗi khi chị về thăm nhà em lại năn nỉ: “Chị ở lại thêm với em một ngày nữa đi. Chị đi rồi em chẳng có ai chơi cùng”. Mỗi khi nghịch quá bị mẹ quát em lại bảo: “Kệ, mấy hôm nữa chị đi học rồi có được nô với nhau nữa đâu mà”.
Chị còn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên em tặng chị, đó là con chó bông màu xanh biết sủa “gâu gâu”. Em đã mua nó bằng tiền bán dây đồng chứ không phải là tiền xin mẹ. Vậy mà tại sao lúc cãi nhau, giận nhau chị lại ném nó đi và nói: “Tao không cần”. Sau này chị đã hối hận rất nhiều, cả lần đó và những lần chị đối xử với em chưa tốt. Lần đầu tiên em đi học xa nhà chị cũng không chăm sóc tốt cho em. Tính em ngang bướng, còn chị thì nóng tính nên ở gần nhau là hay sinh sự. Chị hơn em bốn tuổi nhưng chị chưa bao giờ ra dáng một người chị và điều đó luôn làm chị cảm thấy hổ thẹn. Nhưng rồi vượt lên trên tất cả những nhỏ nhen, tầm thường của cuộc sống chúng ta vẫn còn có tình chị em, thứ tình cảm máu mủ ruột thịt như tay với chân mà không điều gì có thể thay thế được.
Thời gian gần đây chị em mình bớt cãi nhau hơn, cũng là lúc chị nhận ra chúng mình không còn bé nữa. Chị bất ngờ khi về nhà thấy em vỡ giọng, mới ngày nào hai chị em còn đứng ở đầu sân thi hét cùng nhau, giọng em còn lanh lảnh hơn cả giọng chị nên lúc nào em cũng thắng. Thời gian trôi nhanh quá em à, có nhiều thứ đã đổi thay mà chị chưa kịp nhận ra. Em đang lớn lên từng ngày, không còn tranh giành với chị cũng không hay cãi chị nữa. Chị chợt nhận ra tuổi thơ của hai chị em đã trôi qua tự bao giờ.
Nhớ cái năm chị mới vào đại học, em cứ đòi mẹ theo chị đi Hà Nội chơi. Hôm nọ chị nhắn tin bảo: “Năm trước chị đi thực tập nên không có thời gian, năm nay chị chuyển ra khỏi kí túc xá nên cũng thuận lợi hơn. Hè chị đón xuống chơi nhé. Chị không hứa trước đâu nhưng chị sẽ cố gắng”. Chị không ngờ em nhắn tin lại là: “Chị không cần hứa cũng không cần cố gắng. Em không thích đâu”. Cứ tưởng em dỗi nên chị lại dỗ dành em, nhưng em lại nói: “Em không thích thật mà”. Thời gian thật khắc nghiệt, nó cuốn trôi những kí ức hôm nào, nó làm thay đổi mọi thứ. Chị thật ngốc, em đâu còn là một cậu nhóc ưa nịnh, có thể đem kẹo ngọt ra để dỗ dành.
Em đã 18 tuổi, đứng giữa một bước ngoặt cuộc đời với nhiều lựa chọn cho tương lai, thi trường gì, học ngành gì, chị biết em đã có một khoảng thời gian bối rối và lo lắng.
18 tuổi, em đã biết nhường nhịn chị, có những điều em chỉ nói với chị mà không nói với mẹ, em coi chị là một người tin tưởng để sẻ chia.
18 tuổi, em đã có thể nghĩ về những thứ to tát, xa xôi hơn là việc chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Và dù 5 tuổi, 10 tuổi hay 18 tuổi, vẫn luôn là một cậu bé sống trung thực và đầy tự trọng.
Những ngày này xảy ra nhiều chuyện không vui. Chị gọi điện về cho bố mẹ, cho em, rồi xem lại những tấm ảnh cũ. Yên Bái vẫn bình yên như ngày nào, bầu trời vẫn xanh thăm thẳm. Kết quả học tập kỳ 2 của các em cũng tiến bộ vượt bậc. Cả nhóm bạn học của em đến nhà mình chơi, mẹ vẫn lo năm nay cuối cấp không biết thi cử sẽ thế nào. Không ngờ bọn trẻ nói: "Bọn cháu ngoan rồi bác ạ, không nghịch phá nữa. Học xong chúng cháu sẽ xung phong nhập ngũ". Ôi các em tôi, những đứa trẻ còn đang tuổi ăn tuổi học, hôm nào vẫn còn mải mê chơi điện tử hay đánh nhau chí chóe. Ngày hôm nay các em đã biết suy nghĩ cho đất nước. Chị chỉ mong bầu trời quê hương sẽ xanh thăm thẳm mãi thế kia, để những lo âu không đổ lên đầu con trẻ. Thương lắm những đứa trẻ vẫn đang đổ mồ hôi giữa cái nắng hè gay gắt để ôn thi mà vẫn phải bận lòng vì những việc không phải của riêng ai.
Xua mây mưa để nắng về em tôi.
Ước là gió thổi mây trôi,
Để cho tôi ngắm Mặt Trời em tôi"
Hãy yên tâm học hành và cố gắng lên nhé các em, ngày thi đang đến gần kề. Kiến thức của các em hôm nay sẽ là hành trang bảo vệ Tổ quốc mai sau. Quãng đường phía trước còn dài và xa lắm, chân cứng đá mềm em nhé. Em giờ đã cao hơn cả chị rồi, chị nhỏ bé thế này còn cố gắng được, không có lí do gì mà em không thể cố gắng phải không nào? Bố mẹ giờ đã già nhưng vẫn phải vất vả hai sương một nắng cũng vì chị em mình đấy em à. Mẹ luôn mong hai chị em luôn yêu thương, đùm bọc lấy nhau. Chị mong em luôn nhớ một điều, em dù lớn vẫn là em trai bé bỏng của chị. Chị sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này.
• Nguyễn Hằng Nga
- Bài hát và sử dụng trong CXAN 204: Em tôi (Anh Khang - Thùy Chi)
- Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group
- Chương trình được phát trực tuyến vào thứ 7 hàng tuần trên Cảm Xúc Âm Nhạc và www.youtube.com/yeublogradio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.