Ác mộng kinh hoàng (Cẩm Tú kỳ bào, phần 23)
2014-05-12 19:35
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Mèo Mun, Nhím Xù
Bị mùi máu tanh đó làm cho tỉnh giấc, cũng không sao ngủ lại được nữa, tôi muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại mỏi nhừ hệt như mắt của ai chứ không phải của tôi.
Không khí đục ngầu khiến việc hít thở cũng thấy khó khăn, tôi mò mẫm trong bóng tối tìm được công tắc đèn tường, căn phòng dần dần sáng lên. Tôi liếc nhìn khắp xung quanh, tất cả đều lặng im bất động, không một thứ gì có thể đại diện cho sự sống. Tấm rèm dày bịch nặng nề che kín bưng khung cửa sổ, mang đến cho người ta một cảm giác bị đè nén khó gọi thành tên.Trong cái khoảng trống màu vàng chanh tĩnh lặng vô cùng ấy, không khí mỗi lúc một mỏng hơn. Tôi chỉ nghe thấy nhịp thở nặng nề và tiếng tim đập yếu ớt của mình, cố gắng mở to hai mắt nhìn khắp bốn bên, chỉ có một màu vàng ngột ngạt đang cuộn lên như sắp nhấn chìm, nuốt chửng lấy mình... Lật chăn ra, còn chưa kịp đi dép vào, tôi vội vàng chạy ra cửa sổ, tôi cần một luồng không khí trong lành. Hai tay lấy hết sức kéo, soạt một tiếng, tấm rèm lập tức tách làm đôi, co cụm về hai bên, không ngừng đung đưa.Gió lạnh thổi ùa đến, tôi thấy trán mình ớn lạnh, đưa tay lên vuốt thấy chạm ngay vào một mảng ẩm ướt, hơi ấm toàn thân từ từ tan biến, sau lưng cũng thấy ẩm ướt và ớn lạnh.
Tôi đi chân trần vào nhà tắm,tôi đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, dòng nước rin rít chảy ra nghe như tiếng nói của loài rắn. Những bọt nước nho nhỏ đọng trên mu bàn tay, cảm giác mát lạnh khiến tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn vào khuôn mặt mình trong gương, ánh mắt quen thuộc đó sao giờ đây lại bỗng trở nên xa lạ, cái đầu bị khóa chặt trong bộ khung kiên cố của chiếc gương bất ngờ lay động, dù chỉ rất ít thôi song vẫn dễ dàng thấy được. Tôi mở to mắt ra, rõ ràng tôi không hề cử động. Tôi cảm giác thấy các cơ trên mặt mình giật giật, dây thần kinh trên huyệt thái dương đã căng siết lại. Nhưng mà, nhưng mà tôi ở trong gương trông lại mãn nguyện thế kia, thậm chí khoé miệng còn nở một nụ cười, nụ cười đó ngập tràn sự khinh bỉ, lạnh lùng nhìn tôi. Tôi ở trong và ngoài gương hệt như hai người khác nhau đang đứng đối diện với nhau vậy.
Tôi hoảng hốt quay đầu lại, xác nhận rằng trong gian phòng nhỏ hẹp đó chỉ có mỗi mình, tôi lại quay về với chiếc gương, bộ dạng đó vẫn nguyên si như ban nãy. Một mùi máu tanh nồng lại xộc vào trong mũi, bên tai còn có âm thanh của tiếng nước chảy, rì rì... nghe cực kỳ khó chịu. Tôi đứng đờ đẫn ra ở đó, nhìn thẳng vào mình ở trong gương không dám cả chớp mắt, sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thôi thì cái đứa tôi trong gương đó sẽ biến đổi rồi... nhảy ra? Khi nghĩ đến từ nhảy ra, tim tôi đập dồn dập mấy cái liền. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, đứng thẳng lưng cứng ngắc, càng không dám động đậy gì thêm.
Bàn chân trần trụi bỗng nhiên ươn ướt, ngứa ngáy quá, mùi máu tanh trong không khí mỗi lúc một nồng đậm hơn. Tôi cố chịu sự ngứa ngáy dưới chân để nhìn thẳng vào hình ảnh mình trong gương...cuối cùng tôi chớp mắt một cái, còn chân cũng không thể chịu nổi sự ngứa ngáy đó nữa. Cả cái mùi tanh khủng khiếp đang ngập tràn không khí.
...
Tác giả: Chu Nghiệp Á
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Kính Cận
Kỹ thuật: Nhím xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?