Sợ phải lớn lên (Thì thầm 357)
2014-05-11 21:00
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum
Xưa đã xa, thơ đã đi qua, còn lại nỗi nhớ cùng những ngày thu êm ả. Những ngày rong ruổi cùng chúng bạn khắp chốn, những đêm cặm cụi bên giá sách và những buổi học chứa đầy bao "hiểm nguy" đã lùi sâu vào bức màn dĩ vãng. Em cứ mải mê, ngủ quên trên bao trang sách đẹp, chẳng biết ngoài kia mưa vẫn tí tách rơi. Lại nhớ một thời tinh nghịch đạp xe dưới hàng cây thẳng tắp, mưa rơi lộp độp trên tầng lá, lâng lâng em hát theo nhịp mưa. Rồi một ngày nắng vội, áo dài em duyên dáng cho ai đợi chờ… Thế mà nhanh! Nước mắt cứ rơi hoài cho mi ai đỏ hoe, cho những cái ôm thêm chặt, để giờ khắc chia tay trôi qua nặng nề hơn hết. Những lời thú tội siêu đáng yêu của lũ con gái cứ làm thầy chủ nhiệm mắt ngấn lệ nhưng môi vẫn cười tươi. Mấy thằng con trai ngày thường ra dáng là thế, nay cũng quay mặt đi, thả cho thứ nước mắt mặn chát cứ thế tuôn. Siết chặt tay hơn nhé, mình vẫn ở cạnh nhau đấy thôi! Ngày mai trường chẳng cho mình đi học nữa, nhưng sẽ vẫn đến trường nhé! Ba năm mình bên nhau, bao lần gió gọi hoài không tới, bao hè gọi ve rộn rã, nhưng chưa một lần cánh phượng nơi sân trường ấy khoe sắc. Đến cả màu hoa ấy cũng chẳng muốn chúng mình xa nhau.. Vậy mà em vẫn cứ buồn.. Thời gian vô tình, trách chi lòng người vội vã quên.
Tán phượng đỏ đã thôi reo trong màu nắng hạ chói chang, ve ngừng kêu và một thời áo trắng nữa lại đi qua trên từng trang mực tím. Liệu có ai đã từng đi qua tuổi mười tám đầy mộng mơ nỡ đánh rơi bao dại khờ một thời xưa ấy..? Sẽ là bâng quơ nếu em thôi tự băn khoăn và dằn vặt về những gì đã qua. Nhưng em ơi, cuộc sống vẫn cứ trôi dẫu ván cờ trước mặt vẫn còn đang rối rắm...
Gửi lại chốn xưa những ngày êm đềm, gửi lại sân trường những thì thầm cùng bằng lăng tím. Lặng, em nghe tim mình dậy sóng. Ai rồi cũng phải lớn, phải tự mình nhìn ngắm quá khứ, rọi soi trong hiện tại và hướng đến ngày mai. Có là hững hờ khi đôi tay chẳng kịp níu giữ những gì một thời từng là quan trọng nhất? Có là vô cảm khi trái tim lỡ nhịp chẳng chịu nghe lời - nay im lìm khép kín và sợ sệt đón nhận tình cảm? Mọi đổ vỡ rồi sẽ trôi theo màu mưa nhạt, còn lại đây trang giấy thơm lưu đầy kỷ niệm tuổi học trò thơ ngây.
Giá mà một lần được men theo triền sông, ngược nắng, đem yêu thương gói ghém trong chiếc túi đỏ, buộc thật chặt và luôn giữ theo bên mình. Nhỏ bạn thân cười giòn tan như vẫn í ới gọi em mỗi ngày, thầy giáo giảng Văn nghe cứ như đem tất cả những gì tinh túy nhất của quả đất này đến tâm hồn mộng mơ em... Và còn đây nữa, ngăn bàn kỷ niệm, hành lang thân thương, góc sân trường một thời vỗ về em trong những cơn nức lòng... Đừng trách thời gian sao cứ vô tình vuột trôi, hãy hỏi tại sao đôi tay em không níu giữ..
Em sợ phải lớn lên, sợ xa rời những gì thân thuộc nhất, sợ phải đối mặt với cạm bẫy cuộc đời, những thứ mà em nghĩ chẳng nên tồn tại trong cõi đời phù du này. Cuộc sống sẽ giản đơn biết mấy nếu ta ngừng một phút để yêu thương nhiều hơn, gạt đi những toan tính, muộn phiền. Nhưng dòng thời gian xuôi theo năm tháng đâu phải chỉ để xóa nhòa những chông chênh trên đường đời? Là để con người hối hả sống theo nhịp chảy ấy, là để ta tự nhận ra những chân giá trị đích thực của cuộc sống, mở rộng lòng đón thương yêu và nhìn ngắm sự trỗi dậy của những trái tim khát khao chinh phục. Guồng quay ấy cuốn theo bao trở trăn, nhưng em ơi, hãy cứ vững tin. Bởi, trên con đường đã chọn, em sẽ tìm thấy những điều bình dị đẹp nhất, tựa tâm hồn thánh thiện, tinh khôi mà em nâng niu, gìn giữ, tựa ánh nắng bất chợt trong chớm đông lạnh năm nào..
- Thì thầm được gửi từ bạn Tiên Lê
Thì thầm số 357 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.