Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bóng ma oán phụ ( Cẩm Tú kỳ bào, phần 22 )

2014-05-09 20:27

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun, Nhím Xù

Đêm đã sầm đen, tôi đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng chảy tràn vào trong phòng rồi đọng lại trên vai tôi, mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí. Tôi nhìn cây đinh hương qua cửa sổ, bóng trăng đong đưa trên những cành hoa. Một bóng người ngồi ngay dưới gốc cây, trong phút chốc cái bóng đó cao lớn dần lên, vì ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ mặt ông. Ông nhảy qua thành lan can rồi đi về phía tôi. Vì quá mệt mỏi nên thậm chí tôi còn không thể kêu lên, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn, nhìn nốt mụn ruồi trên lông mày. Ông vẫn nhìn tôi dịu dàng như mọi khi, ánh mắt mềm mại dưới ánh trăng khiến người ta cảm thấy yên lòng.Tôi cầm lấy bàn tay ông, tay ông lạnh khiến tôi run lên cầm cập. Cổ họng trở nên đắng nghét, tôi run run hỏi:

“Ông nội ơi, ông còn sống không?”.

Ánh mắt ông chuyển sang phía chậu cây đinh hương. Tôi nhìn thấy cơ trên khuôn mặt ông giần giật, nước trào ra từ khóe mắt. Vì không có nơi chôn thân yên ổn, vì không được an giấc ngủ dài bên cạnh người mình yêu thương nên ông buồn khổ thế hay sao?

Bên tai chợt vang lên tiếng nức nở, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Tần Tịnh đã đứng cạnh mình. Trông cô ta không còn cái vẻ duyên dáng như lần đầu gặp tôi nữa, mà miệng nhếch lên một cách ác độc, ánh mắt đầy phẫn nộ, ở răng và khóe môi đều dính máu. Tôi giật thót người, không ngừng giật lùi về phía sau. Chiếc áo cô ta mặc trên mình đã bị những vết máu đỏ loang lổ nhuộm hồng, tôi nhìn theo vết máu chạy dài xuống bên dưới, máu vẫn tiếp tục chảy ra từ phần chân trần để lộ ra ngoài chiếc váy ngủ dài đến đầu gối. Trên mặt đất cũng đã đọng thành một vũng máu đỏ tươi. Bàn tay vẫn chắp sau lưng của cô ta đột nhiên vươn ra phía trước ngực, mười đầu ngón tay cũng đầm đìa máu me, nâng một vật gì đó đầy máu.

Tần Tịnh cúi đầu xuống, không ngừng hôn lên cái thứ bầy nhầy máu thịt đó. Những chỗ môi cô ta chạm vào lập tức biến thành một mảng trắng toát, nhìn trông hãi hùng, buồn nôn và mờ mịt. Vô vàn cảm xúc trào lên cùng một lúc, nén chặt tới nỗi dạ dày tôi bắt đầu co rút lại. Tôi muốn quay đầu tránh đi chỗ khác, nhưng đầu tôi hệt như đã bị vặn chặt ở đó bằng đinh ốc, ánh mắt không sao di chuyển được. Tôi chỉ có thể nhìn trối chết vào Tần Tịnh, nhìn cô ta hút hết máu trên vật đó. Lúc ấy tôi mới nhìn rõ, thứ mà cô ta nâng trong tay là thi thể một đứa trẻ sơ sinh.



Tôi không sao chịu nổi nữa, bắt đầu nôn thốc tháo, toàn thân lảo đảo lùi lại bức tường phía sau cho tới khi chạm vào mặt tường lạnh ngắt, lạnh tới mức cơ thể tôi run lên từng chặp. Tần Tịnh ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười, hàm răng trắng muốt bị phủ một lớp màu đỏ nhạt. Cô ta nâng xác đứa trẻ lên, chậm rãi đưa về phía tôi, trao nó cho tôi. Tôi lắc đầu hét lên, co quắp người lại phía sau, nhưng bức tường lạnh ngắt dường như cũng chuyển động, tôi cảm giác thấy một bàn tay lạnh lẽo đang ôm lấy ngang lưng mình, song khi quay người lại thì trên tường không hề có thứ gì, chỉ là một khoảng trống không. Nhưng cái lạnh giá ở eo lưng thì vẫn còn nguyên, xuyên qua lớp áo truyền vào tận trong xương cốt.

Ngay sau đó một thứ gì đó ẩm ướt dính lên gáy tôi, lạnh lẽo và mềm mại. Tôi quay mắt nhìn, thi thể đứa trẻ sơ sinh hiện lên trong mắt,tiếng nức nở quen thuộc lại vang lên.

“Không... đừng...!”, tôi rên rỉ một cách yếu ớt, cơ thể trượt xuống theo mặt tường, đưa tay ra muốn gỡ cái thứ ẩm ướt đang dính trên gáy mình đó đi, nhưng dù tôi có gắng sức đến thế nào cũng không sao giằng ra được. Tần Tịnh vẫn cười, tiếng nhạc trong máy tính đã bị át chìm trong tiếng cười của cô ta từ lúc nào, cả gian phòng chỉ có tiếng khóc cười nức nở. Tôi không sao chịu đựng nổi sự đè nén và nỗi hoảng loạn đó nữa, trước mắt tối sầm, ngất đi.

“Á!”.

Tôi đột nhiên mở bừng mắt, dựa vào máy tính thở hổn hển. Đưa tay sờ lên gáy, thấy một mảng ướt đầm, đưa ra trước mắt xem thì thấy máu đỏ lòm. Tôi ngồi chết cứng tại chỗ trong phút chốc, không dám quay đầu lại, cũng không dám đứng lên, không dám động đậy, dù chỉ là một centimet. Tấm bùa hộ mệnh vốn đeo trên cổ khi đó đang nằm trên mặt sàn, nhìn thấy nó, tôi cảm giác như người chết đuối vớ được một ngọn cỏ cứu sinh vậy. Tôi cúi người nhặt tấm bùa lên, muốn gắn nó lại nhưng làm thế nào cũng không gắn được. Uổng công mất một lúc lâu, chỉ đành bỏ xuống, đặt lên trên bàn máy tính.

 ...

Tác giả: Chu Nghiệp Á

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Kính Cận

Kỹ thuật: Nhím xù

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top