Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em
2023-03-09 01:30
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
***
Ngày xưa, mây thích gió vô cùng nên cứ hễ gió về đâu thì mây theo đến ấy. Gió cứ thản nhiên trôi trên bầu trời chói lọi, mây mặc kệ phận mình chỉ cần được vui vầy bên gió là mây đã thỏa lòng. Bỗng một ngày mây nhận ra gió không chỉ vui đùa với riêng mình, mà còn với cả cỏ cây, hoa lá, cả ngọn núi cao hùng vĩ. Mây vỡ òa rồi phút chốc tan biến thành màn mưa. Cơn mưa mang trong mình bao bi lụy, sầu ái đến đau lòng.
Sống cuộc đời của mây, em có quyền chọn hoặc chấp nhận việc chia sẻ niềm vui của mình cho những thứ gió có thể nô đùa, hoặc em chọn tan biến vào màn mưa rồi lại lặp lại vòng tuần hoàn ấy trong muôn trùng điệp điệp. Lựa chọn nào cũng mang cho em những vết thương lòng không thể nào xóa bỏ.
Em biết đấy, khi nhìn lên trời cao, thứ ta kiếm tiềm là chút yên bình của lí trí, chút cô đọng trong tâm hồn đã quá đỗi mệt nhoài với cuộc sống. Có bao giờ em tự hỏi “vì sao mây chấp nhận cho gió làm tổn thương mình?”, bởi lẽ mây hiểu, phận của gió là phải chạy nhảy, nô đùa với những thứ ngoài kia, giống như việc mây là phải có ngày hóa thành mưa dông nhằm nhắc khéo với gió rằng mình đang đau lòng.
Tại sao người ta lại thích mưa? Bởi lẽ trong mưa luôn có nỗi buồn vô tận. Giống như việc em mua đúng loại quả mình yêu thích, em sẽ cảm thấy hứng khởi và muốn thưởng thức nó ngay lập tức. Mưa buồn, em cũng buồn, kẻ bán vừa khéo được lòng người mua thì có phải lại vừa khít vào không gian lắng đọng của cõi lòng.
Mưa hay xoa dịu lòng người vì mưa biết đồng cảm. Người ta nhìn mây nhởn nhơ cho rằng cuộc đời mây êm đềm, thoải mái, nhưng có ai hiểu rằng vì quá mệt với phận bồng bềnh mà mây trút vội tâm can hòa lẫn những nỗi niềm tan biến làm màn mưa.
Cuộc sống cho ta nhiều cung bật cảm xúc, và cách cảm nhận cảm xúc của mỗi người cũng khác nhau. Có người sẽ thấy nỗi buồn trong bản thân là tư liệu quý giá để xây dựng tâm hồn của kẻ lãng du, có người lại muốn nhặt nhạnh những yêu thương góp vào trang nhật ký để thôi không còn chỗ viết tiếp những nỗi buồn. Nhìn chung, cảm xúc không có lỗi, chỉ là cách ta đón nhận nó có đôi lúc vô tình lại làm lỗi với bản thân. Tay nắm giữ ưu tư, rồi ép bản thân vì điều đó mà làm chai sạn cảm xúc, điều đó có phải quá tàn nhẫn không em?
Ai muốn đi, thì ta không níu giữ. Em buông sớm nỗi đau một ngày là em có thêm một ngày được tự tại, đừng oán trách sao cuộc đời lại tàn nhẫn với em, bởi lẽ thiên đàn chỉ mở cửa khi em thoát khỏi cuộc đời, không có ai trong cuộc sống này chưa từng nếm qua vị đắng, nhưng quan trọng họ nhận ra rằng nó không phù hợp với khẩu vị của mình rồi quyết tâm từ chối.
Quên đi là điều không dễ, vậy em hãy học cách thôi đau lòng mỗi khi nhắc về. Trưởng thành là giai đoạn bản thân phải biết cách chấp nhận, em có thể can tâm níu lấy những đau thương nếu em đủ can trường, còn nếu em chấp nhận lụi đi như ngọn nến trong hoa đăng thì em cứ bùng cháy bao giận dỗi, oán trách. Rồi khi tắt đi, chỉ một gợn sóng nhỏ cùng vùi em xuống đáy hồ. Em không còn bé nhỏ để được đời đưa em kẹo ngọt, em không còn yếu đuối để mong một người chở che.
Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu