Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em
2023-03-09 01:30
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
***
Ngày xưa, mây thích gió vô cùng nên cứ hễ gió về đâu thì mây theo đến ấy. Gió cứ thản nhiên trôi trên bầu trời chói lọi, mây mặc kệ phận mình chỉ cần được vui vầy bên gió là mây đã thỏa lòng. Bỗng một ngày mây nhận ra gió không chỉ vui đùa với riêng mình, mà còn với cả cỏ cây, hoa lá, cả ngọn núi cao hùng vĩ. Mây vỡ òa rồi phút chốc tan biến thành màn mưa. Cơn mưa mang trong mình bao bi lụy, sầu ái đến đau lòng.
Sống cuộc đời của mây, em có quyền chọn hoặc chấp nhận việc chia sẻ niềm vui của mình cho những thứ gió có thể nô đùa, hoặc em chọn tan biến vào màn mưa rồi lại lặp lại vòng tuần hoàn ấy trong muôn trùng điệp điệp. Lựa chọn nào cũng mang cho em những vết thương lòng không thể nào xóa bỏ.
Em biết đấy, khi nhìn lên trời cao, thứ ta kiếm tiềm là chút yên bình của lí trí, chút cô đọng trong tâm hồn đã quá đỗi mệt nhoài với cuộc sống. Có bao giờ em tự hỏi “vì sao mây chấp nhận cho gió làm tổn thương mình?”, bởi lẽ mây hiểu, phận của gió là phải chạy nhảy, nô đùa với những thứ ngoài kia, giống như việc mây là phải có ngày hóa thành mưa dông nhằm nhắc khéo với gió rằng mình đang đau lòng.
Tại sao người ta lại thích mưa? Bởi lẽ trong mưa luôn có nỗi buồn vô tận. Giống như việc em mua đúng loại quả mình yêu thích, em sẽ cảm thấy hứng khởi và muốn thưởng thức nó ngay lập tức. Mưa buồn, em cũng buồn, kẻ bán vừa khéo được lòng người mua thì có phải lại vừa khít vào không gian lắng đọng của cõi lòng.
Mưa hay xoa dịu lòng người vì mưa biết đồng cảm. Người ta nhìn mây nhởn nhơ cho rằng cuộc đời mây êm đềm, thoải mái, nhưng có ai hiểu rằng vì quá mệt với phận bồng bềnh mà mây trút vội tâm can hòa lẫn những nỗi niềm tan biến làm màn mưa.
Cuộc sống cho ta nhiều cung bật cảm xúc, và cách cảm nhận cảm xúc của mỗi người cũng khác nhau. Có người sẽ thấy nỗi buồn trong bản thân là tư liệu quý giá để xây dựng tâm hồn của kẻ lãng du, có người lại muốn nhặt nhạnh những yêu thương góp vào trang nhật ký để thôi không còn chỗ viết tiếp những nỗi buồn. Nhìn chung, cảm xúc không có lỗi, chỉ là cách ta đón nhận nó có đôi lúc vô tình lại làm lỗi với bản thân. Tay nắm giữ ưu tư, rồi ép bản thân vì điều đó mà làm chai sạn cảm xúc, điều đó có phải quá tàn nhẫn không em?
Ai muốn đi, thì ta không níu giữ. Em buông sớm nỗi đau một ngày là em có thêm một ngày được tự tại, đừng oán trách sao cuộc đời lại tàn nhẫn với em, bởi lẽ thiên đàn chỉ mở cửa khi em thoát khỏi cuộc đời, không có ai trong cuộc sống này chưa từng nếm qua vị đắng, nhưng quan trọng họ nhận ra rằng nó không phù hợp với khẩu vị của mình rồi quyết tâm từ chối.
Quên đi là điều không dễ, vậy em hãy học cách thôi đau lòng mỗi khi nhắc về. Trưởng thành là giai đoạn bản thân phải biết cách chấp nhận, em có thể can tâm níu lấy những đau thương nếu em đủ can trường, còn nếu em chấp nhận lụi đi như ngọn nến trong hoa đăng thì em cứ bùng cháy bao giận dỗi, oán trách. Rồi khi tắt đi, chỉ một gợn sóng nhỏ cùng vùi em xuống đáy hồ. Em không còn bé nhỏ để được đời đưa em kẹo ngọt, em không còn yếu đuối để mong một người chở che.
Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.