Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em
2023-03-09 01:30
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
***
Ngày xưa, mây thích gió vô cùng nên cứ hễ gió về đâu thì mây theo đến ấy. Gió cứ thản nhiên trôi trên bầu trời chói lọi, mây mặc kệ phận mình chỉ cần được vui vầy bên gió là mây đã thỏa lòng. Bỗng một ngày mây nhận ra gió không chỉ vui đùa với riêng mình, mà còn với cả cỏ cây, hoa lá, cả ngọn núi cao hùng vĩ. Mây vỡ òa rồi phút chốc tan biến thành màn mưa. Cơn mưa mang trong mình bao bi lụy, sầu ái đến đau lòng.
Sống cuộc đời của mây, em có quyền chọn hoặc chấp nhận việc chia sẻ niềm vui của mình cho những thứ gió có thể nô đùa, hoặc em chọn tan biến vào màn mưa rồi lại lặp lại vòng tuần hoàn ấy trong muôn trùng điệp điệp. Lựa chọn nào cũng mang cho em những vết thương lòng không thể nào xóa bỏ.
Em biết đấy, khi nhìn lên trời cao, thứ ta kiếm tiềm là chút yên bình của lí trí, chút cô đọng trong tâm hồn đã quá đỗi mệt nhoài với cuộc sống. Có bao giờ em tự hỏi “vì sao mây chấp nhận cho gió làm tổn thương mình?”, bởi lẽ mây hiểu, phận của gió là phải chạy nhảy, nô đùa với những thứ ngoài kia, giống như việc mây là phải có ngày hóa thành mưa dông nhằm nhắc khéo với gió rằng mình đang đau lòng.
Tại sao người ta lại thích mưa? Bởi lẽ trong mưa luôn có nỗi buồn vô tận. Giống như việc em mua đúng loại quả mình yêu thích, em sẽ cảm thấy hứng khởi và muốn thưởng thức nó ngay lập tức. Mưa buồn, em cũng buồn, kẻ bán vừa khéo được lòng người mua thì có phải lại vừa khít vào không gian lắng đọng của cõi lòng.
Mưa hay xoa dịu lòng người vì mưa biết đồng cảm. Người ta nhìn mây nhởn nhơ cho rằng cuộc đời mây êm đềm, thoải mái, nhưng có ai hiểu rằng vì quá mệt với phận bồng bềnh mà mây trút vội tâm can hòa lẫn những nỗi niềm tan biến làm màn mưa.
Cuộc sống cho ta nhiều cung bật cảm xúc, và cách cảm nhận cảm xúc của mỗi người cũng khác nhau. Có người sẽ thấy nỗi buồn trong bản thân là tư liệu quý giá để xây dựng tâm hồn của kẻ lãng du, có người lại muốn nhặt nhạnh những yêu thương góp vào trang nhật ký để thôi không còn chỗ viết tiếp những nỗi buồn. Nhìn chung, cảm xúc không có lỗi, chỉ là cách ta đón nhận nó có đôi lúc vô tình lại làm lỗi với bản thân. Tay nắm giữ ưu tư, rồi ép bản thân vì điều đó mà làm chai sạn cảm xúc, điều đó có phải quá tàn nhẫn không em?
Ai muốn đi, thì ta không níu giữ. Em buông sớm nỗi đau một ngày là em có thêm một ngày được tự tại, đừng oán trách sao cuộc đời lại tàn nhẫn với em, bởi lẽ thiên đàn chỉ mở cửa khi em thoát khỏi cuộc đời, không có ai trong cuộc sống này chưa từng nếm qua vị đắng, nhưng quan trọng họ nhận ra rằng nó không phù hợp với khẩu vị của mình rồi quyết tâm từ chối.
Quên đi là điều không dễ, vậy em hãy học cách thôi đau lòng mỗi khi nhắc về. Trưởng thành là giai đoạn bản thân phải biết cách chấp nhận, em có thể can tâm níu lấy những đau thương nếu em đủ can trường, còn nếu em chấp nhận lụi đi như ngọn nến trong hoa đăng thì em cứ bùng cháy bao giận dỗi, oán trách. Rồi khi tắt đi, chỉ một gợn sóng nhỏ cùng vùi em xuống đáy hồ. Em không còn bé nhỏ để được đời đưa em kẹo ngọt, em không còn yếu đuối để mong một người chở che.
Có ai yêu một lần là được cùng nhau một đời đâu em, thế nên em đừng níu giữ những ưu tư cho riêng mình, người đau lòng, tổn thương cũng chỉ có mình em. Là mây, xin em đừng buộc gió.
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là khi được cùng em già đi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đất mẹ Cẩm Khê
Con trở về thăm đất mẹ Cẩm Khê Một miền quê êm đềm như cổ tích Nghe ai hát những lời ru tha thiết Như thuở nào mẹ ru giữa chiều quê

Đêm lặng của những linh hồn thức
Không phải là một lời hứa hẹn lãng mạn kiểu phim ảnh, mà là sự chấp nhận trọn vẹn con người thật của nhau, cả những góc tối, những mệt mỏi, những vết sẹo tâm hồn. Đêm đó, không có phép màu nào xảy ra, nhưng có một sợi dây đồng cảm vô hình đã được thắt chặt, bền bỉ và sâu sắc.

Quên đi tình đầu
Bao nhiêu cố gắng, sự mệt mỏi và nỗi cô đơn của em nơi xứ người chẳng là gì với anh cả. Nhiều người vẫn bảo em thật khờ dại khi làm tất cả và hi sinh cho anh quá nhiều.

Trả lại cho anh tình đẹp tuổi đôi mươi
Em bảo rằng em nghèo lắm đó nghe Nghèo cả một đời chẳng có gì để lại Chỉ có chút tình còn vương mang ở lại Tặng lại cho người làm quà cưới ngày mai

9 thói quen nhỏ làm nên người hạnh phúc, thành công
Sự kết hợp giữa hạnh phúc và thành công không đến một cách tình cờ mà được xây dựng từ những thói quen hàng ngày có chủ ý.

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

Duyên trần em bỏ lại
Duyên trần em bỏ lại Sống một đời bình yên Đi qua vùng cỏ dại Ngắt một đoá hoa hiền

Lạc mất nhau rồi
Em nào có lỗi gì mà anh lại làm như thế. Thà rằng anh nói anh muốn kết thúc tình yêu này thì có lẽ em sẽ đỡ tổn thương hơn. Cái cách anh làm càng khiến em đau lòng hơn.