Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện của một quả bóng

2013-10-25 14:45

Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga

Con đường đồng xa vắng mờ dần. Sương đã xuống truyền cảm giác mát rượi theo từng bước chân ra về của bọn trẻ. Chắc hẳn giờ này chúng đã thấy đói meo. Mỗi đứa lại hình dung ra bữa cơm gia đình ấm cúng. Và...Cho dù có bị mẹ mắng hay đánh đòn vì ham chơi về muộn đi chăng nữa, chúng vẫn biết mình là người hạnh phúc!…

***

1. Ông ngảnh cổ


Con đường làng ngoằn ngoèo trườn theo lũy tre đầu xóm ra tới gần bờ sông. Phía cuối đường đang có một đám cưới. Tiếng người xen lẫn âm thanh sầm sập của loa đài làm huyên náo cả một khu xóm. Bọn trẻ con đang vây quanh một ông lão ăn mặc rách rưới, đấy là ông ngảnh cổ.

Chừng hai tuần nay người ta bỗng thấy ông xuất hiện ở cái xóm ven sông này. Chẳng ai biết gì về gia đình và tuổi tác ông. Nhưng nhìn dáng vẻ ông ai nấy đều thương cảm. Bên trong bộ quần áo rách tả tơi, ố mòn, lộ ra một thân hình gày còm, xám ngoét. Phía trên cổ ông: lù xù những mớ tóc xác xơ trùm kín hai má; mớ tóc ấy rủ xuống phần nhiều về phía bên phải bởi cái đầu ông lúc nào cũng như trực kéo thân thể còm cõi ngã vật xuống đường. Ông bị ngảnh cổ.

ông lão ăn mày

Có lần, một bà lão tỏ ý thương cảm, nấn ná hỏi ông về chuyện gia đình. Ông chỉ đứng yên, để cho hai hàng nước mắt khó nhọc vượt qua những nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ, chạy xuống cằm rồi mất hút trong ngực áo. Ông ú ớ không thành tiếng. Bấy giờ mọi người mới biết ông bị câm, đó là lí do ông không mở miệng xin ăn được, chỉ lang thang trong các đám ma đám cưới, rồi khu chợ lụp xụp. Hễ thấy ông, chủ nhà lặng lẽ chỉ ông ra một góc khuất, lấy cơm cho ông ăn.

Chiều nay có hai bà cháu ăn xin bước vào khu xóm. Người bà chống gậy, đưa tay kia cho đứa cháu gái dắt đi. Hình như bà lão bị mù, và đứa cháu cũng sắp lả đi vì đói. Bọn trẻ con lại hò nhau vây quanh. Chúng nhìn hai bà cháu với con mắt khinh khỉnh. “ Tỏa ra các nhà đóng cổng vào kẻo sắp có ăn xin”- bọn trẻ rỉ tai nhau như thế. Nhưng hai bà cháu nào có còn một chút sức lực. Người bà sờ soạng lấy từ cái làn rách bươm một chai nước nhỏ đưa cho đứa cháu uống. Con bé vẫn không gượng dậy nổi. Bọn trẻ bỗng lại hò reo. Chúng dạt ra hai bên để một bóng hình hiện ra phía giữa khoảng trống. Đó là ông ngảnh cổ. Ông đang cúi xuống, dúi vào tay đứa bé gái một bọc gì đó. Chắc là phần thức ăn thừa ông dúm về từ đám cưới! Rồi ông lại lững thững bước đi, kéo theo cái bóng lom khom in trên mặt đường nóng bỏng.

Bọn trẻ đứng lặng bên hai bà cháu ăn xin, mắt lơ láo trông theo ông ngảnh cổ. Bóng ông đã khuất sau ngã rẽ đường làng. Sự tò mò dâng lên trong lòng bọn trẻ, rồi không ai bảo ai, chúng đồng loạt đuổi theo ông, đuổi theo cái bóng lúc chập chờn trong sắc xanh rợp ngợp của lũy tre- bây giờ lại như mất hút giữa hai vạt lúa cao.

Sẩm tối, gió đã thôi rì rào trên cánh đồng thênh thang. Gió tạnh và nắng cũng tắt. Bọn trẻ không cảm thấy nóng bức như hồi chiều. Nhưng đứa nào cũng tỏ ra mệt mỏi. Chúng đang nghĩ đến một xó xỉnh tối tăm nào đó ở cái vệt xanh mờ le lói ánh điện trước mặt, nơi mà ông ngảnh cổ đang trở về. Nhưng không, chúng đã lầm. Ông ngảnh cổ đột ngột dừng lại, rẽ vào khu nghĩa trang giữa cánh đồng. Đột ngột, bóng ông biến mất. Một cảm giác lạnh lẽo, hoang mang thoáng hiện ra trong lòng bọn trẻ. Chúng toan quay bước trở về. Bỗng chừng ấy con mắt lại mở to khi thấy cái bóng lom khom của ông ngảnh cổ xuất hiện trên ngôi mộ tổ cao nhất. Thêm một cái bóng nữa chạy đến ôm chầm lấy bóng ông! Bọn trẻ há hốc mồm: “ thì ra ông có một đứa cháu! ”.

Phải, một đứa cháu trai, trạc tuổi bọn chúng. Lũ trẻ sựng người. Bây giờ chúng đã biết ông thường lấy phần về cho ai rồi. Trước mắt chúng giờ đây là một góc trời đỏ lựng phía tây, in lên đó cái bóng phụng phịu của đứa cháu ông ngảnh cổ. “ Có lẽ đêm nay nó sẽ phải nhịn đói, bởi phần thức ăn ông ngảnh cổ lấy về đã đưa cho con bé ăn xin hồi chiều ”.- cái ý nghĩ đó đã khơi gợi lên trong lòng bọn trẻ một nỗi buồn xa xăm.

Con đường đồng xa vắng mờ dần. Sương đã xuống truyền cảm giác mát rượi theo từng bước chân ra về của bọn trẻ. Chắc hẳn giờ này chúng đã thấy đói meo. Mỗi đứa lại hình dung ra bữa cơm gia đình ấm cúng. Và...Cho dù có bị mẹ mắng hay đánh đòn vì ham chơi về muộn đi chăng nữa, chúng vẫn biết mình là người hạnh phúc!…

2. Chuyện của một quả bóng


Tôi là một quả bóng nhãn hiệu adidas. Tôi sinh ra trong một nhà máy công nghệ cao cùng với bao nhiêu anh em khác nữa. Chúng tôi cả thảy đều giống hệt nhau và được sản xuất ra để phục vụ cho Word Cup. Ấy là tôi nghe mấy anh bóng bảo thế. Và hôm nay, chúng tôi được đưa đến sân vận động thật.

Chao ôi, cái cảm giác khi ngồi ở vệ cỏ mới khủng khiếp làm sao! Mấy anh em chúng tôi bị tra tấn bởi vô vàn tiếng hò hét của hàng ngàn con người trên phía khán đài. Tôi không giám chắc đấy là sự chào mừng giành cho chúng tôi, hay cho những cầu thủ đang xếp hàng ở giữa sân kia nữa. Chỉ biết là khi bàn chân của một cầu thủ đá vào tôi sau tiếng còi khai cuộc, tức thì những tiếng hò hét ấy lại càng vang dội. Vâng! Tôi vô tình đã được con người chọn đưa vào sân. Không biết có nên nghĩ đó là một niềm vinh dự không? Khi mà anh em tôi nhìn tôi với con mắt ghen tị. Tại sao họ lại thích ra sân kia chứ? Hãy xem cái cách đối xử của những con người đang chạy trên sân kia. Họ đá tôi, ném tôi hết chỗ này đến chỗ khác, nhất là khi tôi bị hai cái găng tay của gã thủ môn ghì chặt vào lồng ngực nhầy nhụa mồ hôi của hắn. Đó chẳng khác nào sự xâu xé cả.

bóng đá

Tối sầm mặt mũi, tôi chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại, mặc cho con người điều chỉnh hướng lăn. Đột nhiên tôi cảm thấy choáng váng: tôi đã bị một cầu thủ sút bay vào lưới. Ngay lập tức, tai tôi ù đi vì những tiếng hò reo vang dội. Hãy xem những con người đang nhảy múa trên khán đài. Họ vui sướng như chưa bao giờ được thế. Còn cái gã thủ môn vồ hụt tôi thì tím tái mặt mày. Xem kìa, gã gào lên rồi tung ra liên tiếp những cú đá, cú đấm khiến tôi ngã dúi dụi vào lưới. Thế đấy, con người thật là tệ bạc. Họ vui khi đội nhà ghi bàn, còn khi thất vọng thì dồn mọi bực tức vào tôi, cứ như tôi là kẻ reo rắc thất bại cho họ vậy.

Tôi chỉ còn biết lặng lẽ lăn lóc dưới chân họ mà thầm oán trách ông trời sao quá bất công, để tôi phải chịu đày đọa thế này. Bỗng tôi bị sút văng lên phía khán đài, rồi tôi thấy con người tung ra sân một quả bóng mới. Thở phào nhẹ nhõm, tôi lặng im trong tay một cậu bé đến cổ vũ. Cuối cùng thì ông trời cũng thương tôi. Nhưng quả bóng thay thế tôi thật tội nghiệp. Tôi miên man để cho sự mệt mỏi ru mình chìm vào giấc ngủ…

Lúc tỉnh dậy thì tôi không thấy tiếng reo hò nữa, trận đấu đã kết thúc từ bao giờ. Khán đài biến thành một bãi rác. Có lẽ cậu bé đã bỏ quên tôi. Thật khó chịu khi tôi bị mấy người quét dọn nhét chung với lũ rác tanh tưởi rồi chở đi. Đến một nơi rộng rãi, nhưng chứa toàn đồ... phế thải, mùi hôi thối bốc lên sặc sụa. Tôi bị một bàn tay thô ráp vứt xuống cái rãnh đen ngòm một cách không thương tiếc. Chao ôi, cái cảm giác ê chề đã ập đến. Tôi đành chấp nhận kết cục bi thảm ấy.

Không! Tôi không thể chịu an phận! Tôi cố cựa quậy đến sát chân bãi rác nhưng không thể gượng được nữa, tôi nằm im, lịm đi trong sự tuyệt vọng…

Có tiếng bước chân, tôi choàng tỉnh. Đằng xa, một cậu bé đen đúa, rách rưới đang kiếm tìm gì đó trong bãi rác. Mừng quá, tôi cố động đậy theo cơn gió với hi vọng cậu sẽ để ý đến. Và kìa, cậu bé đã trông thấy tôi. Ôi, tôi sung sướng quá - niềm sung sướng tột cùng khi được cứu sống. Cậu bé cũng sung sướng như tôi vậy. Tôi đã cảm thấy đôi bàn tay bé nhỏ khẽ run lên, xiết chặt tôi vào ngực, vào cổ rồi vào má.
Cậu đã không bỏ mặc tôi. Cậu đã không ruồng rẫy một quả bóng bẩn thỉu như tôi. Bởi vì... cậu là đứa trẻ lang thang có trái tim khao khát được vui chơi, khao khát được đá bóng.

Cậu đem tôi đến khoe với những đứa trẻ khác. Rồi cậu mang tôi ra bãi, sung sướng tâng tôi lên. Tôi cũng vui mừng nhảy lên theo nhịp chân cậu. Bất giác, tôi thấy cái cảm giác được bay đi bay lại mới khoan khoái làm sao! Vậy mà tôi nỡ coi đó là sự giày xéo của con người.

Phải, tôi được sinh ra từ bàn tay con người, và lẽ ra tôi phải hãnh diện vì được con người sử dụng. Một quả bóng nếu không dùng để đá thì sẽ làm được gì đây? Sao tôi chỉ thấy những bàn chân như các con ác thú mà không nhìn ra trong đó là cả một niềm đam mê lớn lao?

Bây giờ tôi phải làm gì nhỉ? Phải rồi, tôi sẽ chạy nhảy tung tăng trên bãi. Tôi sẽ gắng sức mình để niềm đam mê bóng đá và những nụ cười trong sáng kia còn đọng mãi trong những cậu bé nghèo nơi bãi rác. Bởi vì, tôi là một quả bóng!


Tác giả: Hà Mạnh Luân

Người đọc: Hằng Nga

Thu âm và biên tập âm thanh: Hằng Nga


Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top