Trời lạnh lắm, anh ôm em một lần được không?
2013-10-23 13:49
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Mèo Mun, Jun
- Sao em không nói gì đi?
- Em chán phải nhắc nhở anh rồi.
- Anh sẽ nghỉ ngơi – Tay anh siết chặt tay cô - Nhưng không phải lúc này cưng à.
- Anh thôi cái điệu bộ đó đi, anh nghĩ là chúng ta vẫn còn yêu nhau sao, Trần Vĩnh Bách, đây đã là năm 2009 rồi – Chi, tên cô gái, ném cho Bách cái lườm mắt cảnh cáo.
- Sao, em đừng quên, anh vẫn là BF – best friend của em đó – Bách cười sảng khoái.
- Phải, bởi vậy em mới dành cả kỳ hè của mình ở Việt Nam để bám đuôi anh nè – Chi cười, miệng thấy đắng nghét.
Tháng trước, mẹ Bách gọi cho cô, Bách bị bệnh nặng, thời gian anh còn không nhiều. Và con người Bách, như Chi biết, chẳng muốn dành thời gian ít ỏi đó để nằm liệt trên giường. Bách lao vào công việc, làm như điên, mẹ Bách chỉ còn cách gọi cho Chi, người theo bà nói là người duy nhất Bách chịu nghe lời. Chi hồ nghi, nếu thật vậy chắc hai người đã chẳng chia tay. Dù sao thì trái tim cũng mách bảo Chi quay về.
Hai người đã trải qua thời học sinh bên nhau, cấp I, cấp II, cấp III, đi du học cùng nhau, là bạn hơn mười năm trời trước khi yêu nhau, rồi chia tay. Sau ngày chia tay họ trở thành hai người bạn thân đúng nghĩa dù mỗi người một lựa chọn khác nhau, Bách ở Sài Gòn làm việc, Chi ở lại Rotterdam học tiếp.
Trở về, Chi buộc mình phải luôn mạnh mẽ, luôn lạc quan, không một giọt nước mắt nào. Cho dù lúc nghe tin về Bách, cô gần như một người vô hồn, đi lang thang quanh thành phố cả ngày mà chẳng biết đi về đâu. Đêm về, cô giùm chăn kín mít để cô bạn cùng phòng ký túc xá không thấy những giọt nước mắt đang trào ra, lăn qua sống mũi nóng ran gò má.

Tiếng chuông từ điện thoại vang lên, giờ uống thuốc của Bách.
- Bách, uống thuốc đã anh – Cô nhắc khi thấy anh lại cắm cúi vào laptop.
- Một lát thôi.
- Bách – hơi lên giọng, Chi gỡ bàn tay anh khỏi bàn phím, đặt mấy viên thuốc vào đó – Uống thuốc đi.
- Em còn dữ hơn cả mẹ anh, em đã thay đổi từ lúc nào vậy? – Bách miễn cưỡng cầm ly nước lọc Chi đặt trước mặt, nhưng không quên chọc ghẹo lại Chi.
Cơ mặt Chi giãn ra đôi chút khi Bách uống xong phần thuốc, không biết từ lúc nào Chi đã trở thành hộ lý kiêm trợ lý bất đắc dĩ của anh.
- Xin lỗi em – Bách đột nhiên chùng giọng, nhìn thẳng về phía đối diện.
- Không, vì đã làm em lo lắng. Chỉ thế thôi.
- Không sao, em cũng chỉ vì món tiền dưỡng già đầu tư vào công ty anh thôi mà.
- Dù sao thì cũng cảm ơn em – Bách tặc lưỡi, chuyển cái nhìn sang màn hình laptop.
- Anh nghỉ một lát đi.
- Cuộc họp chiều nay xong xuôi thì anh còn nhiều thời gian để nghỉ mà.
Chi thấy mắt mình nhòe đi, môi cắn chặt cố không bật ra tiếng khóc.
- Thôi nghỉ đi anh – Chi thẳng tay gập màn hình laptop xuống làm Bách thoáng ngỡ ngàng.
- Nè, em lại hiện hình phù thủy rồi – Và Bách làm trò trêu chọc lại cô – Thì em cũng phải để anh shutdown máy chứ.
- Cho anh 5 phút, rồi mình về công ty, anh nên nằm ngủ một lúc trong phòng của mình trước khi họp chiều nay.
- Dạ, biết rồi – Bách nheo nheo mắt nhìn Chi – Còn em, em đi đâu lúc anh ngủ? Chẳng lẽ bây giờ em muốn ngồi canh anh ngủ luôn? Thôi đi, anh đâu còn là thằng nhóc năm tuổi trốn ngủ trưa đi đá banh.
- Bạn, anh bạn trai em hay kể à?
- Cậu nhóc không còn năm tuổi này nhiều chuyện quá.
- Người yêu cao 1,8m, thích sưu tầm cravate ư? – Dù Chi nhăn mặt không muốn nói vụ đó nhưng anh vẫn tiếp tục lải nhải bên tai cô suốt đoạn ra bãi xe – Chúa ơi, em nên mua cho cậu ấy một cravate kẻ sọc và tốt nhất là nên mời anh cùng đi, anh cũng thích và khéo chọn cravate.
- Trần Vĩnh Bách! – Cô phải hét lên một lần nữa thì anh mới dừng nói và nhìn cô cười cười ra vẻ biết lỗi – Đưa em về công ty đi, rồi anh đi ngủ và em sẽ đi bộ loanh quanh. Kết thúc ở đây, được chưa ông tướng?
- Được thôi – Bách tiu nghỉu chịu thua sự sắt đá của Chi, bỏ đi về hướng bãi giữ xe mà không biết cô đi chầm chậm sau lưng đang quan sát mình. Chi chợt nhớ về những ngày cuối thu cùng đi thơ thẩn với Bách trong rừng, dưới chân xào xạc lá khô và sỏi, gió thổi nhiều và dào dạt, kèm theo chút se lạnh của mùa đông sắp tới.

Bách cũng đi phía trước Chi, mặc chiếc áo len xám bên ngoài áo sơmi trắng kẻ sọc và khăn quàng màu xanh đậm, quần jean sậm màu, mái tóc Bách bay bay trước cơn gió thổi qua trông cô đơn nhưng hấp dẫn đến lạ lùng. Trái tim cô gái mười tám tuổi lần đầu biết rung động trước anh bạn thân…
Nói là vậy nhưng Chi cũng nhanh chóng lựa những thứ cần mua, cô bắt đầu lo lắng khi để Bách một mình. Văn phòng yên ắng, giờ này là giờ nghỉ trưa nên khác hẳn với lúc làm việc thường ngày của một công ty quảng cáo. Chi mở cửa thật khẽ. Bách đang nằm ngủ trên sofa, tay anh còn cầm quyển tạp chí đặt trên ngực, trông anh lúc này như một vị thiên sứ, khác hẳn với anh khó tính lúc làm việc, khác hẳn với anh cứng đầu trong những cuộc cãi vã khi hai người còn yêu nhau. Thiên sứ, rồi thiên sứ sẽ bay về trời.
Kỹ thuật : Jun
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin
Bạn thân mến đừng cố tìm kiếm sự bình yên vì vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của bạn, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)
Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay
Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)
Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.