Và em lại mơ, giấc mơ xa! (Thì thầm 300)
2013-10-23 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum

Mơ. Lại mơ. Mơ đến một vùng đất xa lắm, sâu lắm, thăm thẳm, mà sao không giống nơi nào nhỉ? Dù một chút, một chút quen thuộc cũng không!
Nhớ. Lại nhớ rồi. Nhớ gì cũng không biết nữa. Chỉ thấy con tim chợt rên rỉ...
Đau. Lại nỗi đau cũ. Ai biết? Vết thương lòng bỗng cựa quậy, ồn ào như muốn nhô lên khỏi ký ức chìm sâu.
Tỉnh giấc! Giật mình! Khóc...
Lại vậy rồi… Em biết! Con người ta, trong cuộc sống hàng ngày, có mấy ai dễ tách bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài để sống thật với những gì mình có bên trong? Anh cũng vậy. Và em cũng thế!
Có những phút giây của ngày hôm qua, em không thể biết, bất chợt sự thật vỡ òa, rõ ràng trước mắt: Em đã lớn - lớn trong mắt ông bà, bố mẹ, lớn trong suy nghĩ của anh và lớn ngay trong cảm nhận của em. Ý thức cho em biết rằng, em đã lớn rồi, 22 tuổi rồi đấy, nhưng phải làm gì đây khi càng lớn thì cảm xúc của em càng rộng, tình cảm của em càng đậm và tình yêu của em giành cho anh càng sâu sắc hơn?
Có những phút giây của ngày hôm qua, ngỡ rằng mình đã quên, nhưng ngày hôm nay đây, em nhận ra rằng mình vẫn đang rất nhớ. Nhớ rất nhiều, rất rõ, rất gần... Lí trí bảo tình cảm, tình cảm điều khiển lí trí, chúng dùng dằng nửa nọ nửa kia, có khi tưởng chừng xung đột không thể hòa giải được, bất lực. Cái tên lí trí trong em bảo rằng phải quên đi, quên những gì không đáng nhớ, nhưng tình cảm lại níu kéo thật mạnh, giật lại tất tần tật những gì em không thể nào quên! Em không biết tại sao lại thế. Bản thân em cũng chẳng thể hiểu được tình cảm đó là gì, càng không biết được thế nào là tình yêu, như cái mà người ta vấn nhan nhản nói ra hàng ngày ấy. Không biết! Không hiểu! Chỉ biết rằng, nghĩ đến anh, nhớ đến anh tiếng lòng em lai thổn thức.
Nhắc đến anh làm em quên đi rằng bên cạnh em vẫn đấy những người dõi bước theo em, vẫn đã và đang cố gắng bảo vệ và che chở cho em. Nhắc đến anh, làm em muốn gặp.- nhưng em sợ! Em sợ phải đối diện với tình cảm của em. Sợ gặp anh rồi, khi về em lại nhớ. Sợ rằng em sẽ khóc. Sợ lòng mình sẽ bị tổn thương... Em sợ khi gặp anh, anh lại vẫn cứ quan tâm. Sợ thấy anh nói chuyện điện thoại với chị. Sợ thấy anh nói về tương lai. Sợ thấy anh, cảm xúc trong em lại trở lại...
Em biết, anh còn cả một sự nghiệp phía trước, một tương lai rộng mở. Em luôn biết như vậy, và mong mình sẽ là người giúp sức. Nhưng không được, không được nữa anh ạ. Vì anh đã chọn chị. Bên anh đã có chị! Biết bao lần em tự nhủ, anh đã có chị bên cạnh, nhưng lòng ích kỷ trong em lại không muốn chấp nhận điều đó! Đã có lúc, cái phần CON trong em trỗi dậy, len lỏi trong suy nghĩ của em ý thức rằng anh - chị chia tay. Thật ích kỷ đúng không anh? Nhưng may quá, em đã tỉnh lại, chỉ mong anh được hạnh phúc! Anh - chị rất đẹp đôi, thật lòng em mong! Đã có lúc em tưởng mình không thể gượng dậy được tình cảm, để rồi em biết mình đã chiến thắng bản thân. Em yêu anh đến mức không thể giả vờ làm em gái của anh được. Và em đã lạnh lùng, và em đã vô tâm - dù rằng vẫn hàng ngày dõi theo từng bước tiến của anh.
Có nhiều lần em tự hỏi, liệu anh đã từng ở trong tình thế như em? Nếu đơn thuần chỉ là vấn đề của lý trí thì có lẽ em đã đủ thông minh và mạnh mẽ để giải quyết. Nhưng biết sao đây, khi tình cảm em dành cho anh lại ẩn sâu trong trái tim? Nếu quên được anh, em đã quên. Nếu dễ dàng mở lòng yêu một chàng trai khác, em đã là một nửa của họ rồi. Sao em vấn thế, vẫn hướng về anh, dù rằng từ lúc anh chưa có người yêu cho đến khi anh chọn chị là người chung bước?
Em vẫn thế, vẫn một mình với tất cả những trăn trở, suy tư, một mình với nỗi cô đơn mà chỉ có anh mới làm em dịu bớt? Nếu kể cho ai đó nghe, chắc họ sẽ khó tin lắm. Nhưng nếu sau này, tình cờ nghe ai đó kể chuyện của em cho anh thì anh hãy tin rằng tình cảm em giành cho anh là thật lòng, anh nhé! Em cứ tưởng mình đã quên, đã nguôi, đã mạnh mẽ. Nhưng rồi, nước mắt em cứ thế rơi, lăn dài, nức nở... Em vẫn biết là phải thế này, thế kia, biết là phải mạnh vào, cứng rắn lên một chút, biết là phải như thế, nhưng chưa làm được anh ạ!
Anh ạ, anh biết không, cứ mỗi lần nghe những giai điệu quen thuộc, em lại nhớ. Gặp anh và chị đi chợ cùng nhau, anh biết tâm trạng của em thế nào không? Rất tủi thân mà không dám thể hiện .Vâng, em đã quen, quen cô đơn, quen không có người chung bước, và đã quen không có Anh!
Em nhớ, có ai đó từng nói: “Can đảm không phải là không sợ - can đảm là vẫn sợ nhưng vẫn làm”. Em đã can đảm yêu anh nhưng không đủ can đảm để quên. Em quá yếu đuối? Không, em không phải thế! Chỉ vì tình cảm dành cho anh vẫn đang nhiều, rất nhiều mà thôi. Em sẽ bỏ "lòng can đảm yêu anh" và sẽ có người tiếp thêm sức mạnh để có "lòng can đảm quên anh". Em sẽ là một cô em gái vô tư, thoải mái, sẽ vẫn luôn bên anh nhưng sẽ quan tâm và thương yêu theo một cách rất riêng, để anh không chút vướng bận, yên tâm bên chị, để em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình! Người ta vẫn đợi em, vẫn mong em như em đã từng mong anh... Mong anh về... Để nhìn anh. Gần anh. Nói chuyện với anh. Thương yêu anh theo cách bình thường nhất!
Nếu nhìn về phía trước, em, anh, chị hay những người thân đều thấy một tương lai tốt đẹp của anh và chị. Và em mừng! Nhưng thực sự em không biết làm thế nào anh ạ. Em phải làm gì đây khi tưởng như đã quên rồi, tưởng như đã dấu, đã cất, đã khóa kỹ bằng mã số của công việc, cuộc sống ồn ào và bằng cả những tình cảm mới rồi, những rồi em lại nhận ra càng ngày em càng lún sâu vào tình cảm dành cho anh. Em phải làm gì đây khi nước mắt nghẹn lời mỗi lúc nói chuyện với anh xong? Làm gì đây khi chỉ biết khóc khi nhớ anh? Làm gì đây khi em muốn nói chuyện với anh mà không dám nhấc máy gọi điện? Làm gì đây khi yêu anh mà anh không hề hay biết, yêu anh mà anh không thể làm gì vì bên anh đã có chị? Giá như, lúc này đây, chỉ cần một cuộc điện thoại hay một tin nhắn của anh, rất bình thường thôi nhưng em sẽ hạnh phúc lắm...Giá như em đủ cam đảm để gọi...Và giá như em đủ cản đảm để... quên!
Anh biết không, trong cuộc vui hôm đó của mọi người, anh đã không đến được. Anh có biết trong buổi liên hoan đó, em chỉ lo cho anh không? Lo anh đi đường nhỡ may có chuyện gì đó, lo anh đi đường đông, lại về chuyến xe muộn sẽ mệt lắm. Em đã khắc khoải chờ tin nhắn của anh để biết rằng anh đi đường an toàn. Em đã nghĩ anh ốm, nhưng không dám nhắn tin hay gọi điện, vì em sợ, một nỗi sợ vô hình... (mãi sau này em mới biết em sợ là có căn cứ!) Em chỉ mong sao anh đừng xảy ra chuyện gì. Anh cũng đừng ốm nhé, bởi vì nếu ốm em sẽ lo lắm đấy, lo mà không được và không nên đến thăm thì em lại càng lo hơn. Vì thế, anh đừng ốm nhé, mong sao bệnh viêm xoang của anh không phát theo mùa đông nữa, mong sao anh luôn khỏe mạnh, công tác thật tốt, mong chị của anh là một người biết quan tâm đến anh từ những cái nhỏ nhất là em yên tâm rồi anh ạ.

Và hiện tại, riêng em, em vẫn cứ sống với hàng mớ những nguyên tắc của bản thân, với những luật lệ vô lý của riêng mình, vẫn sống với hàng mớ những ký ức của quá khứ - hiện tại - tương lai! Và em lại mơ, giấc mơ mới.
Giấc mơ xa...
• Gửi từ Lâm Hạ hethongquanlynhansu@
Mời bạn lắng nghe thì thầm Tình yêu trong tôi vẫn tồn tại!
Thì thầm số 300 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Mời bạn theo dõi fanpage www.facebook.com/yeublogviet và www.facebook.com/yeublogradio để có cơ hội nhận được những phần quà bất ngờ từ Blog Việt – Blog Radio.
Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin
Bạn thân mến đừng cố tìm kiếm sự bình yên vì vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của bạn, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)
Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay
Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)
Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.