Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chỉ muốn được bên em ( Như cơn gió, phần 9 )

2012-11-28 09:09

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Triệu Thương nhăn mặt leo lên bậc thang cuối cùng rồi đứng lại. Cô là nhà tạo mẫu chính của cửa hàng nên đã dành hẳn tầng này cho mình làm việc. Đôi mắt cô bắt đầu đảo khắp phòng.
Trước mắt là chiếc bàn dài dành cho cô ngồi vẽ cắt may. Bên cạnh là chiếc máy may hiện đại nhất nhì dành riêng cho cô. Nhìn kỹ đống vải đủ loại dưới đất để truy tìm "thủ phạm" dù biết chắc không có nhưng cô vẫn phải nhìn.

Đây là nơi đặc biệt treo những bộ dồ dành cho những khách sộp và đặc biệt nhất do đích thân cô vẽ mẫu, chọn vải và may. Dĩ nhiên là ca sĩ, diễn viên và người mẫu mới được ưu ái như vậy. Triệu Thương hét lên khi thấy Phong đang cầm trêntay chiếc áo sơ mi màu đỏ:

Tác giả : Hoàng Thu Dung, Hoàng Anh Thư – Người đọc: Nhím xù, Thảo Kòi – Kỹ thuật: Nhím Xù

Ảnh minh họa

- Nè! Anh làm gì vậy?

Phong ngạc nhiên nhìn cô:

- Cô làm gì mà dữ vậy? Chỉ cái áo thôi mà.

Cô lừ mắt:

- Phải! Trong mắt anh thì là cái áo. Nhưng đó là của người ta và một trong những nguyên tắc bất di bất dịch của tiệm này là... không cho ai đụng vào nếu không phải là chủ nhân.

Anh nghiêng đầu:

- Nguyên tắc này chắc do em đặt ra. Và đồ đó chắc chỉ nằm trên này.

Cô cười khan:

- Xem ra anh cũng thông minh đó. Giỡn nhiều rồi, bây giờ mau về đi.

Phong như sực nhớ, anh "ồ" lên thật lớn:

- Suýt tý là quên, em phải sửa áo cho anh chứ.

- Nè! Anh không được cởi ra đâu đó.

Triệu Thương giơ một tay ngăn lại khi thấy Phong vứt cái áo vest lên bàn. Tay còn lại cô bịt mắt dù đã quay đi. Phong thấy tức cười cảnh đó quá nhưng không dám. Anh sấn đến sát cô. Triệu Thương cảm nhận hơi thở của anh đang phà bên gáy tai, cô hoảng hồn lùi lại. Trống ngực cô đập thình thịch khi nghĩ đến cảnh quay mặt lại và chứng kiến cảnh Phong cởi trần. Ôi! Chết mất. Má cô hồng lên theo những suy nghĩ trong đầu.

- Á!

Cô kêu lên khi phía sau là bức tường. Cô không thể lùi lại nữa:

- Sao không nhìn anh?

- Anh đúng là biến thái mà.

- Dám mắng hả?

Phong gầm gừ mà bụng muốn bể ra vì cười. Anh đang đoán vì sao cô không dám nhìn mình. Đúng là Thị Nở. Lớn rồi mà còn mắc cỡ như mấy cô bé mới lớn.

Trong khi Phong thích thú với trò đùa quái ác của mình thì trái tim Triệu Thương muốn... xỉu vì mệt. Nãy giờ nó làm việc hết công xuất rồi. Triệu Thương thầm kêu. Đập đàng hoang lại không được sao mà cứ lập tùm lum vậy? Nếu muốn thăm bác sĩ ngày mai tao sẽ đưa mày đi mà. Phong chống hai tay vào tường làm chiếc lồng nhốt Triệu Thương ở giữa. Anh gặng hỏi:

- Ai biến thái?

Cố lấy hết sức, Triệu Thương lí nhí:

- Anh... anh... chứ ai. Có... có mau mặc áo vào không thì bảo?

Nghe cô lắp bắp dễ thương hết sức. Phong cảm nhận được trái tim anh cũng đang hoà nhịp với trái tim cô dù chưa thể tạo thành bản giao hưởng hoàn hảo nhất

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top