Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn những vấp ngã để trưởng thành

2023-05-31 02:05

Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu


blogradio.vn - Cám ơn những muộn phiền bủa vây để tôi luyện cho tâm can trưởng thành trước tuổi. Nếu chọn lựa gánh vác vẹn phần vui thì có lẽ bản thân sẽ chẳng thể đứng trên đôi chân của mình sau đôi lận vụn vỡ, tay run rẩy cách mấy cũng nắm rì lấy sợi dây can trường để thân ta vững vàng bước tiếp đoạn đường phủ bao gam màu mới lạ.

***

Bỗng một ngày nhận ra, xung quanh ta chẳng có một nơi nào để dựa dẫm cả. Đôi vai chai sần của mẹ, bờ vai đã thôi vững chãi của cha cũng đưa ta vào miền gục ngã. Đó là cảm giác hụt hẫng như thể đang mon men trong khu rừng tối tăm rồi hụt chân rơi thẳng thừng vào đầm lầy nhớp nháp. Thứ kéo ta về thực tại là cảm giác hoang mang, sợ hãi… vừa khéo nó lại vuông với lẽ đời thực tại.

Có người bảo “sống chậm thôi” cứ mặc đời chậm trôi nhưng thời gian cứ tụt dần theo cách vận hành của vũ trụ. Thấm thoát tuổi hai mươi bay vèo như vết mực tím loang màu trang vở ngày lên chín lên mười, ta chợt lỗi nhịp giữa những bộn bề mang tên thanh xuân, con tim chật hẹp đang cố mang vác nhiều thứ, kẻ thương kẻ nhớ, kẻ mập mờ còn cả kẻ từng yêu.

Lật vài trang thanh xuân, sao nát nhàu màu tươi vui vụn vặt, len lỏi trong những nụ cười có chút gì đó nhăn nheo nơi khoé mắt. Tay hờ hững ôm những nỗi đau, nhưng những vết xước in hằng vào tay khiến ta rỉ máu, chợt nhận ra ta hững hờ chưa chắc những đau thương vì thương hại mà buông tha ta một nhát. 

biet-dau-cho-doi-chinh-la-mot-ten-goi-khac-cua-hi-vong-758x592

Cho dù bạn chọn cho mình một cuộc sống dịu dàng như ngọn thường xuân, bám rể thật sâu rồi vươn mình lên bờ rào cứng cỏi, cũng không tránh khỏi mưa gió tơi bời quật vào thân mình tơi tả. Sống một lần là một lần trải nghiệm, có đau thương mới biết trân trọng những dịu dàng có tương phùng thì chuyện chia xa cũng là tất yếu.

Sống cô đơn trong miền của những nỗi đau có kể ra cũng không ai thấu, sống cô độc trong hành tinh của kẻ chỉ thích đùa giỡn với vài nỗi đau đang chất đống. Mặc bão giông, vì chả có cơn bão nào đủ sức xô ngã một tán cây đã tự mình nằm xuống từ lâu. Cây im lặng nhìn gió cát tràn lấp thân mình, cây đau trong nỗi đau chung của gió, cây buồn cùng nỗi buồn của cát vì cát bị gió cuốn bay xa.

Loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh từng ngày thay đổi, ta chọn cách sống “lập dị” mà người khác gán vào thân mình. Gom góp những muộn phiền rồi nhâm nhi ly cà phê để cảm. Giọt buồn cô đọng trong ánh mắt kẻ lang thang, còn giọt cà phê thì hoà tan vào dòng nước nóng đang tỏa khói nghi ngút khắp căn phòng.

dau-hieu-nhan-biet-mot-dua-ban-thieu-muoi-758x558

Cám ơn những muộn phiền bủa vây để tôi luyện cho tâm can trưởng thành trước tuổi. Nếu chọn lựa gánh vác vẹn phần vui thì có lẽ bản thân sẽ chẳng thể đứng trên đôi chân của mình sau đôi lận vụn vỡ, tay run rẩy cách mấy cũng nắm rì lấy sợi dây can trường để thân ta vững vàng bước tiếp đoạn đường phủ bao gam màu mới lạ. Ta chọn cách nuôi dưỡng tâm hồn buồn tẻ không có nghĩa phớt lờ những nỗi vui, ta chọn một mình gặm nhấm đơn côi nhưng không phải lẻ loi giữa thế gian nghiệt ngã.

Đôi khi, sự ra đi của một người lại là tín hiệu xuất phát cho những điều mới mẻ, chỉ sợ bản thân không cam tâm đón nhận rồi chuyển hoá những thứ mới mẻ ấy thành khổ đau. Suy cho cùng, thứ “giết chết” một con người là suy nghĩ. Mặt trời mọc đằng đông, sông sâu vẫn tuôn mình ra biển, nụ cười mình sao phải giấu sau lớp mặt đau thương làm gì?

© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn

Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình

 

Huỳnh Phúc Hậu

Có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai mà không thấy điều hay, có trái tim mà không thấy chân lý, chưa cảm kích thì chưa thể cháy hết mình (Totto Chan bên cửa sổ).

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới

Đón chào ngày mới

Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng

Lời hứa cuối cùng

“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

back to top