Cảm ơn những vấp ngã để trưởng thành
2023-05-31 02:05
Tác giả:
Huỳnh Phúc Hậu
blogradio.vn - Cám ơn những muộn phiền bủa vây để tôi luyện cho tâm can trưởng thành trước tuổi. Nếu chọn lựa gánh vác vẹn phần vui thì có lẽ bản thân sẽ chẳng thể đứng trên đôi chân của mình sau đôi lận vụn vỡ, tay run rẩy cách mấy cũng nắm rì lấy sợi dây can trường để thân ta vững vàng bước tiếp đoạn đường phủ bao gam màu mới lạ.
***
Bỗng một ngày nhận ra, xung quanh ta chẳng có một nơi nào để dựa dẫm cả. Đôi vai chai sần của mẹ, bờ vai đã thôi vững chãi của cha cũng đưa ta vào miền gục ngã. Đó là cảm giác hụt hẫng như thể đang mon men trong khu rừng tối tăm rồi hụt chân rơi thẳng thừng vào đầm lầy nhớp nháp. Thứ kéo ta về thực tại là cảm giác hoang mang, sợ hãi… vừa khéo nó lại vuông với lẽ đời thực tại.
Có người bảo “sống chậm thôi” cứ mặc đời chậm trôi nhưng thời gian cứ tụt dần theo cách vận hành của vũ trụ. Thấm thoát tuổi hai mươi bay vèo như vết mực tím loang màu trang vở ngày lên chín lên mười, ta chợt lỗi nhịp giữa những bộn bề mang tên thanh xuân, con tim chật hẹp đang cố mang vác nhiều thứ, kẻ thương kẻ nhớ, kẻ mập mờ còn cả kẻ từng yêu.
Lật vài trang thanh xuân, sao nát nhàu màu tươi vui vụn vặt, len lỏi trong những nụ cười có chút gì đó nhăn nheo nơi khoé mắt. Tay hờ hững ôm những nỗi đau, nhưng những vết xước in hằng vào tay khiến ta rỉ máu, chợt nhận ra ta hững hờ chưa chắc những đau thương vì thương hại mà buông tha ta một nhát.
Cho dù bạn chọn cho mình một cuộc sống dịu dàng như ngọn thường xuân, bám rể thật sâu rồi vươn mình lên bờ rào cứng cỏi, cũng không tránh khỏi mưa gió tơi bời quật vào thân mình tơi tả. Sống một lần là một lần trải nghiệm, có đau thương mới biết trân trọng những dịu dàng có tương phùng thì chuyện chia xa cũng là tất yếu.
Sống cô đơn trong miền của những nỗi đau có kể ra cũng không ai thấu, sống cô độc trong hành tinh của kẻ chỉ thích đùa giỡn với vài nỗi đau đang chất đống. Mặc bão giông, vì chả có cơn bão nào đủ sức xô ngã một tán cây đã tự mình nằm xuống từ lâu. Cây im lặng nhìn gió cát tràn lấp thân mình, cây đau trong nỗi đau chung của gió, cây buồn cùng nỗi buồn của cát vì cát bị gió cuốn bay xa.
Loay hoay nhìn mọi thứ xung quanh từng ngày thay đổi, ta chọn cách sống “lập dị” mà người khác gán vào thân mình. Gom góp những muộn phiền rồi nhâm nhi ly cà phê để cảm. Giọt buồn cô đọng trong ánh mắt kẻ lang thang, còn giọt cà phê thì hoà tan vào dòng nước nóng đang tỏa khói nghi ngút khắp căn phòng.
Cám ơn những muộn phiền bủa vây để tôi luyện cho tâm can trưởng thành trước tuổi. Nếu chọn lựa gánh vác vẹn phần vui thì có lẽ bản thân sẽ chẳng thể đứng trên đôi chân của mình sau đôi lận vụn vỡ, tay run rẩy cách mấy cũng nắm rì lấy sợi dây can trường để thân ta vững vàng bước tiếp đoạn đường phủ bao gam màu mới lạ. Ta chọn cách nuôi dưỡng tâm hồn buồn tẻ không có nghĩa phớt lờ những nỗi vui, ta chọn một mình gặm nhấm đơn côi nhưng không phải lẻ loi giữa thế gian nghiệt ngã.
Đôi khi, sự ra đi của một người lại là tín hiệu xuất phát cho những điều mới mẻ, chỉ sợ bản thân không cam tâm đón nhận rồi chuyển hoá những thứ mới mẻ ấy thành khổ đau. Suy cho cùng, thứ “giết chết” một con người là suy nghĩ. Mặt trời mọc đằng đông, sông sâu vẫn tuôn mình ra biển, nụ cười mình sao phải giấu sau lớp mặt đau thương làm gì?
© Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Xem thêm: Em Chỉ Là Người Tình
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ