Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi

2023-07-26 06:05

Tác giả: Hà Macy


blogradio.vn - Tôi thích cảm giác ngồi đây một mình, hít một hơi thật sâu để giữ lại mùi hương của thiên nhiên tràn ngập trong cơ thể. Một cảm giác thanh mát đi dần vào tâm hồn. Khoảng thời gian mà tôi chỉ còn có thiên nhiên bao chùm. Nó thật tuyệt.

***

Thiên nhiên đối với tôi vốn dĩ là một món quà

Đã bao giờ bạn thích cái cảm giác một mình chưa? Cảm giác được yên tĩnh, không ganh đua hay bon chen với dòng đời. Cảm giác của những người hướng nội…

Tôi là một người hướng nội. Tôi thích cảm giác được ở một mình. Hơn hai mươi tuổi, cái tuổi mà các bạn đồng trang lứa nhiều người muốn cùng nhau đi đây đó, cùng nhau khám phá các vùng đất mới, cùng nhau tụ họp tại các quán cà phê sang chảnh với những bộ quần áo điệu đà. Thì tôi lại khác, tôi không thích nhưng nơi ồn ào náo nhiệt, không thích được mặc những bộ quần áo hợp thời, không thích có những buổi đi chơi ăn uống vào cuối tuần. Tôi thấy mình thật lập dị, nhưng đơn giản là tôi thích ở một mình.

Ngày tôi còn niên thiếu, tôi đã thích được ngao du đây đó. Nhưng mà là đi một mình. Ngày ấy, tôi là đứa nhóc lì lợm nên hay bị la mắng. Những lúc cảm thấy thật tệ như vậy là lúc tôi bắt đầu những cuộc phiêu lưu trên chiếc xe đạp thân quen. Tôi đi đến những nơi yên tĩnh, khi thì một bãi cát bên sông, lúc lại là một nơi vắng vẻ được bao chùm bởi những hàng cây xanh đang rì rào theo gió. Sở dĩ tôi hay bỏ đi mỗi khi tôi cảm thấy tồi tệ vì tôi luôn tự nhắc bản thân rằng: Sẽ có một ngày, cảm xúc sẽ lấn át lý trí mà nói ra những lời khiến người khác tổn thương. Rồi đôi lúc lời nói có sức sát thương còn lớn hơn cả vết thương thể xác. Có những vết thương trên da có thể lành, nhưng cũng có những lời nói làm người khác tổn thương đến mức họ không thế nào quên. Thì chẳng phải lời nói lúc ấy đã tạo nên một vết sẹo trong lòng đối phương sao? Vậy là mỗi lúc tôi buồn hay tức giận, tôi đều bỏ đi một mình.

Một mình tôi chọn lang thang những con đường vắng, tìm đến những dòng sông để thả mình vào làn gió mát lạnh đang khiến cho làn nước lăn tăn. Để chiếc xe đạp ở lại, bước từng bước vượt qua rào chắn ngăn cách giữa con đường với bãi cát. Đôi chân tôi được tiếp cận gần với những hạt cát nhỏ, chúng va vào nhau và trượt xuống tạo thành một con dòng thác tí hon. Tôi tháo đôi giầy và đi chân trần trên cát, tận hưởng sự êm ái của thiên nhiên dưới gót chân mình. Hạt cát nhỏ ấy len lỏi qua từng kẽ chân tôi. Chân tôi bị tràn ngập trong cát lúc nào không hay. Mỗi bước đi khiến bàn chân tôi lún sâu vào trong cát, tôi vẫn đi, vẫn tiếp tục bước tiếp về phía dòng sông. Gió khiến dòng nước chảy theo một chiều. Tôi ngồi xuống bên cạnh dòng sông. Tĩnh lặng nhìn về vùng nước bao la, rộng lớn. Một buổi chiều tà, ngồi nơi đây không một bóng cây, mà chỉ có cát và nước. Tâm trí tôi lúc này thật thanh thản. Không một dòng suy nghĩ vào về cuộc sống ở trong đầu. Chỉ có một cảm giác duy nhất lúc nào đang tồn lại trong lòng tôi: “Thiên nhiên thật đẹp, cuộc sống này thật tuyệt khi con người được tồn tại với thiên nhiên”.

Trên trời là những dải mây trắng đang cố che đi màu xanh của bầu trời. Nhưng bầu trời rộng lớn lắm, một mình mây không thể làm được điều đó đâu! Hãy cứ để màu trắng kia được tô lên nền trời xanh biếc. Hai màu quyện vào nhau tạo thành một sự pha trộn hài hòa. Phía góc trời là sắc đỏ hồng của hoàng hôn đang e thẹn lặn dần vào đường chân trời xa xăm. Thiên nhiên lúc này như đang vẽ nên một bức tranh ngọt ngào trước mắt tôi.

Một không gian chỉ còn tiếng chim đang gọi đàn và tiếng gió thổi vi vu. Gió đang hát phải không, tôi thích bản tình ca của gió. Tiếng hát nhẹ nhàng và cao vút nhấc bổng hồn tôi lên với mây trời. Gió có biết tiếng hát ấy đang xoa dịu tâm hồn của tôi không. Trước khi đến đây, tâm hồn tôi là một mớ hỗn độn. Mỗi bước chân tiến gần hơn với gió là một vệt xóa vào mớ tâm trí tôi. Bước càng gần, gần hơn nữa, tâm trí ấy bắt đầu được thay thế bởi trời, mây, nước và gió. Tôi thích cảm giác ngồi đây một mình, hít một hơi thật sâu để giữ lại mùi hương của thiên nhiên tràn ngập trong cơ thể. Một cảm giác thanh mát đi dần vào tâm hồn. Khoảng thời gian mà tôi chỉ còn có thiên nhiên bao chùm. Nó thật tuyệt.

Tôi cứ ngồi thơ thẩn vậy cho đến khi chiều tối. Khi mà bầu trời xanh đang dần nhường chỗ cho một màu tối xám. Những ánh sáng cuối cùng của mặt trời đang dần biến mất thì tôi mới đứng dậy và quay trở lại chiếc xe đạp đang dựng trên đường. Trèo lên chiếc xe, đạp thật chậm để tận tưởng cái mát mẻ của buổi tối đang vuốt lên da tôi.

Lại có những ngày tôi đạp xe đến nhưng nơi rậm rạp, nơi mà hai ven đường chỉ toàn một màu xanh. Sắc xanh lá đang bao phủ xung quanh con đường tôi đi. Tôi nhẹ nhàng đạp xe trên những con đường với hai bên là màu xanh của lá, và trên cao kia là màu xanh của trời. Tôi lại đạp thật chậm để cho con đường như thật dài, cho tôi được chìm trong không gian này lâu hơn nữa.

Bầu trời với tôi không chỉ đẹp khi nó là một màu xanh biếc. Bầu trời còn thật đặc biệt khi còn mang thêm một đám mây đêm lớn ở cuối chân trời, một bầu trời sắp mưa rào. Tôi từng thích đi trên một con đường như thế, gió lúc này không còn nhẹ nhàng nữa. Làn gió mạnh mẽ cuốn theo những chiếc lá rụng ven đường. Bầu trời đặc biệt ấy tôi chỉ dám nán lại một chút thôi. Còn tôi phải nhanh nhanh trở về trước khi những đám mây nặng trĩu ấy thả xuống những giọt mưa lớn. Mưa sẽ đến thật bất ngờ, nên chậm trễ sẽ không trốn thoát khỏi sự cái đuổi bắt của cơn mưa. Trên con đường về, tôi chứng kiến tiếng thét gào của gió lên những chiếc lá vàng. Bọn lá cứ vẫy vẫy rồi rụng hẳn xuống đường, làm cho con đường đầy lá. Lá ở khắp nơi, tràn ngập theo những vòng xe quay đều.

Tôi bắt đầu đến tuổi trưởng thành nhưng cái thói quen ngày xưa vẫn vậy, vẫn thích lang thang một mình. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tôi dám khẳng định rằng: Thiên nhiên là nơi đã xoa dịu tâm hồn tôi trong suốt quá trình tôi lớn. Tôi đã được chữa lành không phải từ những lời nói ngon ngọt hay những lời hứa xa xôi, mà chỉ nhờ sự tĩnh lặng để nghe thấy tiếng thiên nhiên đang thì thầm. Bây giờ đã lớn, nhưng tôi vẫn thèm được về với thiên nhiên để nũng nịu mỗi khi cảm thấy tổn thương. Để rồi  tôi luôn được trở về mới một tâm hồn lành lặn. Thật đúng là một liều thuốc vô hình nhưng hiệu nhiệm đối với tôi!

Bao nhiêu năm trời, thời gian tôi dành cho thiên nhiên có đôi chút vơi đi. Nhưng mỗi khi cuộc sống khiến tôi buồn phiền, tôi lại lên xe và đi đến những vùng đất mới. Đôi lúc tôi chỉ thích đi theo cảm tính, rẽ bất kì đường nào tôi muốn. Những con đường hấp dẫn tôi thường là con đường vắng vẻ có phủ dày hai bên là màu xanh của núi rừng, hay màu vàng của những cánh đồng lúa chín. Tôi cứ đi hướng tôi muốn, rẽ theo lối tôi thích đến khi mệt hẳn. Đến khi muốn về tôi sẽ sử dụng sự trợ giúp của công nghệ hiện đại dẫn lối tôi đi. Phải trải qua nhiều con đường vòng vèo mới mong muốn nhanh được về để nghỉ ngơi sau hành trình dài khám phá.

Vậy đấy, tôi là một đứa bướng bỉnh, không thích làm theo những thứ người khác muốn. Tôi thích làm những gì mình muốn, dù cho đường tôi muốn đi là một lối nhỏ, lối đi mà khiến cho người khác thấy đó là một lựa chọn khờ dại. Nhưng chỉ cần được làm những gì mình thích thì đó là điều tôi muốn.

© Nguyễn Thu Hà - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sau Đắng Sẽ Có Ngọt | Blog Radio 841

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mênh mông tình đất

Mênh mông tình đất

Cô tin là đất ở đây linh thiêng lắm, đất có tâm hồn đất có linh hồn trong đó, đất có thể hiểu được tiếng nói của người nên đã bao năm ở nơi này mà cô cứ thấy cuộc sống khấm khá hẳn lên và ngày càng đạt được giống như những gì cô mơ ước.

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

Cùng khám phá đâu là những cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo cực kỳ ấn tượng nhé!

Đã từng là hồi ức đau buồn

Đã từng là hồi ức đau buồn

Chúng ta không thể vượt qua bất cứ trở ngại gì vì đơn giản anh không hề yêu em như em đã tưởng. Và cũng vì ngay từ đầu anh đã không trân trọng tình yêu của em rồi nên mọi thứ đã không ý nghĩa gỉ nữa khi anh muốn làm bất cứ gì cho em.

Khởi đầu và kết thúc

Khởi đầu và kết thúc

Nhưng cũng chính từ những giọt nước mắt chia ly, chúng ta nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bởi thanh xuân cuối cấp không chỉ là kết thúc mà còn là sự khởi đầu của một chặng đường mới. Đó là thời điểm chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình

Bao la biển trời

Bao la biển trời

Ông Ba nhìn ra xa, ngoài kia là biển cả bao la, người bạn lớn của ông của con tàu của ông của gia đình ông biết bao năm tháng. Chắc biển cũng thấu hiểu những nỗi lòng của ông của những người làm công việc như ông.

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

Giao tiếp giữa người với người là một loại nghệ thuật, làm sao để thân thiết là không sỗ sàng, lịch sự mà không bị xa cách?

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

back to top