Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt người bạn cây của tôi

2023-07-01 02:10

Tác giả: Mio


blogradio.vn - Có lẽ dù người hay là cây cũng có một giới hạn chịu đựng của riêng mình, một khi đã quá giới hạn thì mọi thứ sẽ vỡ tung và tan tành thành bọt biển. Sự chịu đựng ấy có thể là nhiều hay là ít, việc vỡ tung ấy có thể là sớm hay là muộn, còn tùy thuộc nhiều vào thứ đang khiến ta lao đao.

***

Nhà tôi thuộc một ngôi làng nhỏ, trong một thị trấn nhỏ thuộc ngoại ô thành phố. Nơi đây được bao quanh bởi một màu xanh bát ngát của núi rừng. Dù cho tôi đã sống ở đây từ khi còn đỏ hỏn, nhưng có lẽ tôi không dám tự tin mà nói rằng tôi có thể kể tên những người bạn xanh lá đã lớn lên cùng tôi và chứng kiến bao sự đổi thăm của căn nhà nhỏ này.

Đối với bọn trẻ thời nay, tôi có thể tự hào mà nói rằng, tôi là một cô bé có tuổi thơ thật đẹp. Từ khi còn nhỏ, tôi đã được cùng các bạn đi hái trái cây rừng, được cầm trên tay những loại quả chín mọng sau mỗi cuộc truy lùng trái cây. Để rồi cho đến tận bây giờ, tôi luôn cảm thấy thật lạ rằng: Dù không có bàn tay chăm bón của con người, chỉ lớn lên từ những hạt mưa gieo mình vào đất mà có thể tạo ra những món quà thật đặc biệt cho lũ trẻ bọn tôi. Nhưng kỉ niệm đẹp này đâu chỉ có vậy, tôi còn nhớ cái ngày lấy lá chuối làm đồng hồ đeo tay, hồi ấy tôi cuốn mãi mà vẫn xấu hơn của các bạn. Đến khi lớn tôi thử quấn lại thì cũng không khá khẩm hơn là mấy.

Rồi lại những ngày tôi thử chơi những trò thật thùy mị nết na như lấy nhiều loại lá cây giả vờ nấu ăn trong bộ đồ chơi nhà bếp bằng nhựa - một món quà mà mẹ tôi đã dành tặng tôi sau một chuyến đi công tác xa. Khi viết những dòng này là kí ức của tôi đang tự lục lại để nhớ những chiếc nồi chơi màu hồng cứng cáp với phần vung và tay cầm màu xanh lam có thể tháo rời. Tôi còn nhớ, tôi đã từng rất thích chiếc nồi ấy, tôi luôn chơi nó giữa hàng loại món đồ chơi kỳ lạ khác.

Rồi lại có những ngày, tôi hóa thân thành một đứa con trai chính hiệu khi tôi trèo lên cây na trước cửa nhà, hồi ấy nhà tôi chỉ có một tầng nên tôi luôn khao khát cái cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, và cây na ấy đã giúp tôi thực hiện được điều tôi hằng khao khát. Cây không quá cao nên tôi có thể trèo lên mà thưởng thức cái vuốt ve nhẹ nhàng của gió lên tóc tôi, tôi thích được bám vào thân cây và phóng tầm mắt ra xa để thấy thiên nhiên thật bao la rộng lớn. Thật sự là tôi đang tưởng tượng mình đứng trên vách núi mà trông xuống những vật thấp hơn mình. Ký ức của tôi giờ đây không còn quá rõ ràng nữa, nhưng có lẽ đâu đó vẫn còn những điều không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi.

ban_cay_3

À! Tôi còn nhớ về một người bạn lớn tuổi ở cạnh ngay nhà tôi. Đó là một cây cọ đã rất lâu đời và rất chắc chắn. Hồi ấy tôi đã luôn cảm thấy rất lạ là tại sao các cây cọ khác nhiều gai lớn trên thân, mà thân cây cọ nhà tôi lại trơn láng đến vậy. 

Có lẽ sự khác biệt già nua ấy là minh chứng cho sự song hành của cây cọ với ba thế hệ nhà tôi, từ ông nội tôi, bố tôi và đến tôi bây giờ. Đọc xong đoạn vừa rồi, có thể sẽ có nhiều người tự hỏi sao những ngày xưa ấy tôi không trèo cây cọ mà lại thích trèo cây na hơn. Bởi vì cây na ấy có nhiều nhánh tạo thành nhiều ngã rẽ nên tôi mới trèo được, còn cây cọ này thẳng đuột, nhìn từ xa như một chiếc thước kẻ cỡ XXXL đang vươn mình lên về phía bầu trời, nên khi trèo được một đoạn tôi lại bị tuột xuống ngay vạch xuất phát. 

Không thể trèo được không có nghĩa là cây cọ không có trong ký ức tuổi thơ của tôi, chỉ là nó được viết nên ở một phân đoạn ức kí khác trong tôi. Ngày bé tôi hay trốn ngủ trưa, tôi toàn bị bà quát, nhưng rồi cứ đến gần giờ ngủ trưa là tôi lại chạy mất hút để không một ai trong nhà có thể tìm thấy tôi mà bắt tôi phải đi ngủ. 

Tôi cứ đi chơi loăng quăng đến gần giờ trưa – lúc mà cả nhà tôi đã lặng thinh chìm vào giấc ngủ thì tôi lò dò trở về nhà. Nhưng khi về không phải là để chạy vào nhà mà là để trốn ra gốc cọ tránh đi sự đuổi bắt của ánh nắng giữa trưa hè. Ngồi tại đây, tôi lại tưởng tượng mình như một vị hoàng đế đang được che mát bởi hai chiếc lọng khổng lồ trong tay những người hầu gái trên suốt đoạn đường vi hành – một hình ảnh mà tôi hay được nhìn thấy trên mỗi bộ phim thời phong kiến ngày xưa tôi từng xem. Nhưng tôi được ưu ái hơn các vị hoàng đế ấy, khi trên đầu tôi lúc ấy là năm, sáu “chiếc lọng” xanh “made in” thiên nhiên đang bao bọc lấy tôi khỏi cái nắng chói chang kia.

ban_cay_1

Cây cọ ấy không chỉ có một sức mạnh trọng tâm trí tôi mà còn còn sức mạnh lớn trước sự phẫn nộ của thiên nhiên. Năm tôi học lớp 3, thời điểm ấy mưa bão liên tục, gió lớn đã quật ngã nhiều cây cao gần nhà tôi, nhưng cây cọ vẫn đứng đó. Ngày mưa bão vậy mà nó cứ đu đưa, vẫy vẫy những tán lá to nhưng những cái nong theo chiều gió. Cứ nghĩ là bão to sẽ khiến một thân cây cao gục ngã, vậy mà khi trời vừa hửng sáng xua tan đi những đám mây mù, thì hình ảnh “ông lão” cọ lại hiện ra, với đôi chút xơ xác trên lá, nhưng thân cây vẫn thẳng đứng uy nghiêm như ngày nào.

Thời gian của tôi dành cho cọ có lẽ là nhiều nhất khi tôi học tiểu học. Lên trung học tôi bắt đầu có những người bạn mới, họ dẫn tôi đến nhưng công viên gần trường sau mỗi giờ tan học, dẫn tôi đến những quán đồ ăn vặt với nhiều món đồ với sắc màu bắt mắt. 

Tôi bắt đầu quên dần đi “chiếc lọng” của mình, tôi viện cớ cho bản thân mình là vì bận đi chơi với các bạn nên không có nhiều thời gian dành cho gốc cọ gần nhà nữa. Chuyện ấy cứ tiếp diễn cho đến khi tôi học đại học, tôi phải chuyển ra ở trọ vì đi học xa nhà. Thời gian tôi về nhà lúc này chỉ tính trên đầu ngón tay. 

Mỗi lúc về nhà tôi chỉ thăm bố mẹ xong vài hôm xong đi luôn. Lúc này tôi không còn nhìn mọi thứ với ánh mắt một đứa trẻ ngây thơ đang nhìn những người bạn nữa, mà chỉ còn nhìn cây cối là một giống loài thực vật. Thời gian vẫn cứ trôi qua, tôi vẫn đi học, cây cọ vẫn đấy, vẫn cao vút, vẫn mạnh mẽ giữa hàng chục cơn bão lớn nhỏ.

Và rồi tôi tốt nghiệp, tôi lại đi làm xa, thời gian tôi về nhà càng ít hơi hồi tôi đi học. Rồi một năm, hai năm trôi qua, vào một ngày đang gọi hỏi chuyện anh trai về cuộc sống hiện tại của gia đình. Trong rất nhiều câu chuyện anh đang kể, anh báo với tôi cây cọ bây giờ đã không còn nữa, một cơn bão nhỏ đã khiến thân cây đổ rạp và gãy làm đôi rồi. Tôi đã vô cùng bất ngờ với thông tin mà anh mang lại, bất ngờ vì người bạn thuở nhỏ của tôi đã không còn, và bất ngờ hơn vì chiến binh ấy lại gục ngã bởi một cơn bão nhỏ cứ không phải là một trận cuồng phong. Thông tin ấy vừa đến, cũng là lúc hàng loạt kí ức của tôi về Cọ được xoẹt qua như một cái chớp dài trên bầu trời mưa. 

ban_cay

Có lẽ dù người hay là cây cũng có một giới hạn chịu đựng của riêng mình, một khi đã quá giới hạn thì mọi thứ sẽ vỡ tung và tan tành thành bọt biển. Sự chịu đựng ấy có thể là nhiều hay là ít, việc vỡ tung ấy có thể là sớm hay là muộn, còn tùy thuộc nhiều vào thứ đang khiến ta lao đao. 

Nghe xong câu chuyện ấy, anh bạn tôi nói rằng dù cho có là ai, người ấy có mạnh mẽ đến đâu thì cũng đều có thể bị tổn thương. Lý do không nhất thiết phải thật lớn lao, mà đôi lúc chỉ cần nhỏ thôi cũng như một chiếc kim châm khiến một quả bóng lớn nổ tung.

Có lẽ anh bạn tôi nói đúng.

© Nguyễn Thu Hà - blogradio.vn

Xem thêm: Định Mệnh Đưa Hạnh Phúc Đến Bên Em

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top