Cà phê đen và anh (Thì thầm 414)
2014-12-31 17:10
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh, Radio Online Team
Anh- ly cà phê đắng ngắt của đời em.Anh đến và đi như mùi hương của cà phê vậy. Thơm ngát. Kích thích giác quan của con người.Nhưng cũng nhanh tan biến. Những tưởng em đã tìm được một nửa trọn vẹn của đời mình nhưng kết cục thì sao chứ? Là do em quá ảo tưởng hay anh ngụy trang quá kỹ?
Em đã từng rất thích uống cà phê. Em yêu cái mùi hương ấy đến lạ.Cũng vì thế mà em đã gặp anh- một con người cùng sở thích giống em. Và rồi ta bất chợt yêu nhau. Như một lẽ đương nhiên, cái gì bất ngờ cũng không tồn tại được lâu, ta lại rời xa nhau. Mỗi người đều chọn cho mình một lối đi riêng- một con đường mà không còn hình bóng của người kia nữa. Ly cà phê tình yêu theo đó cũng rạn nứt. Em chông chênh. Em chật vật. Ngỡ ngàng. Tình yêu đẹp ngày nào em vẫn tôn thờ đã biến đâu mất rồi? Tất cả như một giấc mơ vậy. Em chưa muốn tỉnh lại đâu. Em chỉ muốn mơ mãi giấc mơ ấy thôi. Làm ơn đi.Đừng đánh thức em dậy được không?
Cái ngày anh nói lời chia tay em, trời đẹp lắm, cao và xanh lắm. Nhưng sao cuộc sống của em lại tràn ngập một màu đen vậy? Tại sao lại như thế chứ? Không phải chúng ta đã từng rất hạnh phúc hay sao? Không phải chúng ta đã hứa ở bên nhau suốt đời sao? Cái kế hoạch tương lai mà cả hai chúng ta cùng vẽ ra, tất cả chỉ là ảo thôi sao?

- Tại sao hả anh?
- Anh thấy chúng mình không hợp.Tốt nhất là nên giải thoát cho nhau.
- Không hợp?Tình yêu gần 1 năm của chúng ta mà chỉ cần một câu không hợp là kết thúc hay sao?
- Ừ. Anh chán em rồi.
- Chán tôi rồi ư? Thế bao nhiêu điều anh đã hứa với tôi? Tương lai của chúng ta? Anh tính sao?
- Lúc đó anh nói vui vậy thôi.
- Khá khen cho câu”anh nói vui vậy thôi”. Nực cười. Vậy mà tôi lại tin anh chứ. Tôi đúng là con ngốc mà.
Được rồi. Chia tay thì chia tay. Chúc anh hạnh phúc”.
Bước ra khỏi quán, nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Tôi vẫn cứ khóc. Biết bao nhiêu người đi đường nhìn vào nhưng tôi mặc kệ. Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế chứ? Tại sao tôi lại tin tưởng anh ta đến vậy? Anh ta đúng là tên sở khanh đáng ghét. Bạn tôi nói không sai ”khi mà đàn bà chẳng còn gì cho đàn ông khám phá nữa thì họ sẽ bị vứt đi như một con búp bê cũ kỹ mà thôi”. Đàn bà. Quá cay đắng cho hai từ “đàn bà”.
Người ta bảo rằng”cà phê đắng ở môi nhưng lại ngọt ở cổ”. Vậy sao? Ly cà phê của cô thì khác. Ngọt ở đầu lưỡi nhưng lại đắng ở trong lòng. Cà phê? Nghĩ đến hai từ ấy cô ghê tởm nó. Vì nó mà trái tim của cô rách toạc không gì có thể khâu lại được. Vì nó, mà cô đã trao đi cái quý giá nhất của đời con gái cho một kẻ không xứng đáng... Cà phê... Cô thề từ nay sẽ không uống nó nữa... Cô thề là sẽ từ bỏ nó...
Từ bỏ ư? Đâu có dễ dàng như thế. Người ta nói quả không sai”nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm”. Đã dặn lòng cố quên đi, nhưng sao đêm nào cô cũng nhớ hắn đến quay quắt vậy? Khi con người ta thật lòng yêu một người thì thật sự là quá khó để từ bỏ.
Gió đa tình lắm. Dễ đến mà cũng dễ đi. Nhưng cái mà gió để lại sao nó lại sâu đậm quá, nó khiến cho cây cỏ dại này chới với, chông chênh. Và rồi giật mình”sao ta lại yêu gió nhiều đến vậy?”. Mẹ bảo con trai tên Phong đa tình lắm, không nên yêu đâu con gái à. Vậy mà sao con vẫn cứ yêu vậy mẹ? Yêu đến dại khờ. Yêu đến mức không còn một chút lý trí nào cả. Bị người ta bỏ rơi. Ấy vậy mà vẫn quán cũ, vẫn chỗ cũ, vẫn hương vị cũ. Có một kẻ ngốc ngày nào cũng ngẩn ngơ, hồi tưởng và tự cười một mình. Để rồi, cái nó nhận lại chỉ là nỗi nhớ quay quắt,thêm cả ánh nhìn ái ngại của người khác. Nực cười thật.
Ừ, thì ngốc nghếch đấy đã sao? Tình đầu thì bao giờ chả sâu đậm,đâu dễ quên như thế? Cái gì cũng cần có phải thời gian. Rồi thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Rồi sẽ quên được thôi. Hứa đấy. Tương lai còn dài lắm. Trong cuộc đời này sẽ có vô số người bước qua ta, ai ở lại hay ra đi đều phụ thuộc vào quyết định của mỗi người. Tin đi. Rồi ta sẽ lại yêu thôi. Ai rồi cũng sẽ tìm được mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời mình. Ta cũng không ngoại lệ.
Cà phê đắng ư? Cứ kệ nó. Trong cuộc đời này, ai mà chẳng phải trải qua đắng cay chứ? Đắng rồi sẽ ngọt thôi. Quan trọng là chúng ta có nhận ra ngọt ngào lẫn trong đắng cay không mà thôi....

Hãy nhớ:
"Cứ gõ cử, cửa sẽ mở
Cứ đi rồi sẽ đến
Cứ tìm rồi sẽ thấy”
Chúc bạn sẽ sớm bắt kịp chuyến xe hạnh phúc của cuộc đời mình......
- Thì thầm bên bàn phím_Cà phê đen và anh_Lạc Phong
Thì thầm số 414 được thể hiện qua giọng đọc Chitxinh và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.