Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 489: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

2017-04-07 22:00

Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh

blogradio.vn - Em không biết cuộc gặp gỡ của chúng mình có phải là duyên nợ hay định mệnh? Em cũng không biết rồi ngày mai những khó khăn thử thách trong tình yêu sẽ lớn nhường nào. Nhưng em tin và hy vọng dù khó khăn hay trở ngại thế nào anh cũng đừng buông tay. Hãy nắm chặt lấy tay em, và yêu em nếu như lòng anh muốn thế.

***

Hãy nắm chặt tay và yêu em như lòng anh muốn (Hoa Nguyễn)

Có những giấc mơ em không muốn mình tỉnh giấc
Có những con đường, có anh đi cùng em mong sao dài bất tận
Cùng những nụ hôn ngọt ngào em say trong ngây ngất
Diu dàng ấm áp trong vòng tay anh


Em không biết cuộc gặp gỡ của chúng mình có phải là duyên nợ hay định mệnh? Em cũng không biết rồi ngày mai những khó khăn thử thách trong tình yêu sẽ lớn nhường nào. Nhưng em tin và hy vọng dù khó khăn hay trở ngại thế nào anh cũng đừng buông tay. Hãy nắm chặt lấy tay em, và yêu em nếu như lòng anh muốn thế.

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Anh đã từng hỏi rằng “Em có thấy hài lòng vì anh không?” Em đã không ngần ngại mà nói rằng “Em hài lòng”. Không phải vì anh là người hoàn hảo, đơn giản vì em yêu anh, tin anh nên hài lòng với tình yêu chân thành của anh và em cảm thấy tình yêu anh dành cho em làm em hạnh phúc. Anh không phải chàng trai lãng mạn như các cô gái vẫn mơ về chàng hoàng tử, anh không hào hoa để dễ dàng khiến các cô gái say lòng ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc. Nhưng Em cảm thấy trái tim mình run lên mỗi lần hẹn hò cùng anh,em thấy tim đập mạnh hơn mỗi khi gần bên anh. Và em cảm thấy cử chỉ yêu thương, quan tâm chân thành, tình yêu vụng về đáng yêu đó riêng với em là duy nhất.

Em hát bản tình ca
Nơi nào có anh nơi đó em hạnh phúc
Em hát bài tình ca
Anh yêu em vụng về nhưng chân thực
Em hạnh phúc, và với em anh là duy nhất
Hạnh phúc vẹn tròn em mong là có thật
Được anh yêu và cũng được yêu anh

Em thấy yêu cuộc sống, thấy cuộc sống có ý nghĩa và động lực hơn, và cũng thấy tim mình rung động. Em đã từng cảm thấy cuộc đời như môt guồng quay tẻ nhạt, ngoài việc lao đầu vào công việc, cặm cụi lo toan cuộc sống em đã quên mất mình cũng cần phải yêu một ai đó, dành thời gian cho ai đó.

Em cũng từng cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc nhưng sau đổ vỡ của chuyện tình dang dở, em chợt hiểu rằng hạnh phúc hiện hữu ở ngay trước mắt chứ không phải những ước muốn hay hoài bão xa vời, có điều chẳng bao giờ ta có thế nhận thấy hạnh phúc đó một khi chưa biết... tự thoả mãn với lòng...Vì vậy, em càng muốn nắm chặt lấy hạnh phúc là dẫu đôi lúc có những phút giận hờn hay chạnh lòng, nhưng đó là vì em yêu anh đó thôi. Bởi trong tình yêu, giận hờn là gia vị.

Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em! Dù là định mệnh, duyên số hay với anh em chỉ là cơn gió mùa hạ thoảng qua,nhưng em đã rất hạnh phúc và em luôn mong hạnh phúc này trọn vẹn.

Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em như thủơ ban đầu, hãy nhớ lại quãng thời gian bên nhau đẹp nhất. Hy vọng anh sẽ nhớ được anh từng yêu em như thế nào.

Nếu tình yêu trong anh không còn nữa, em sẽ chẳng níu kéo đâu, bởi lẽ yêu anh, em sẽ luôn mong anh hạnh phúc. Nhưng trong tận sâu đáy long, em mong rằng, hạnh phúc của anh là em!

(Hoa Nguyễn)

Người ta thường cho rằng yếu đuối và cần được chở che là một đặc quyền của phái nữ nhưng thực ra những người đàn ông mạnh mẽ cũng có những lúc mệt mỏi, thất vọng và cũng rất cần cho mình một bờ vai. Bờ vai ấy dẫu nhỏ bé, mong manh vẫn là nơi bình yên nhất mà họ có thể tựa vào. Tiếp theo chương trình mời bạn lắng nghe lá thư:

Hãy để anh tựa vào vai em nhé! (Xuân Đàn)


Cho anh tựa vào vai em nhé! Anh đã tỏ ra rằng anh mạnh mẽ. Anh luôn nói mọi việc đều ổn để em vui. Nhưng anh cũng rất cần sự chia sẻ, anh cũng đã có lúc rất ê chề, mệt mỏi và thất vọng. Anh muốn tìm một chốn nghỉ ngơi, bình yên, nhẹ nhàng trước cuộc sống vội vã, cuồng quay và muôn điều thay đổi.

Nhiều lúc anh rất mệt mỏi anh muốn tựa vào vai em...muốn nói với em: “Hãy cho anh mượn bờ vai mỏng manh, hao gầy của em em nhé!”

Anh yêu bờ vai ấy.
Bờ vai em nhỏ nhắn, mong manh.
Bờ vai ấy bình yên và ấm áp.
Anh muốn tựa đầu lên.
Muốn nhẹ nhàng ngủ trên vai em.

Anh không đủ mạnh mẽ để bước qua mọi ưu phiền.
Anh không đủ tự tin để xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Anh không đủ vững vàng để một mình đi hết quãng đời mệt mỏi.
Anh không đủ kiên định để chiến đấu với nỗi đơn côi.
Hãy cho anh được tựa vào vai em, em nhé!
Anh chỉ cần có thế thôi, tựa vai em là đủ.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!
Để anh quên đi những mệt mỏi cuộc đời.
Để anh trút những gánh nặng, những nỗi lo toan cuộc sống.
Để anh có thêm sức lực, vực dậy sau những khó khăn, tiếp tục những ước mơ và tương lai của mình.
Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Anh cũng biết bờ vai em không chất chứa hết được những nỗi lo lắng của anh, cũng không hy vọng bờ vai ấy xoa dịu được những nỗi đau. Nhưng anh tin bờ vai em là chốn bình yên duy nhất, để anh lấy lại được tinh thần, niềm hy vọng và nụ cười.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Đừng từ chối, đừng coi thường anh, đừng nói anh yếu đuối, cũng đừng suy nghĩ điều chi cả. Hãy để anh ngả đầu tựa vào vai em. Anh không ngần ngại trút bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ trước em. Để anh tựa vào vai em, khi mọi điều anh nói không thành lời, để anh nói cho em nghe tất cả bằng trái tim, và hãy lắng nghe bằng trái tim em nhé.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!

Để anh được buông thân mình xuống một chốn bình yên. Anh không phải trằn trọc, không phải vò đầu bứt tóc, không còn âu lo, không phải suy nghĩ. Mọi mệt mỏi sẽ được đôi vai em làm tan biến, mọi chuyện ưu phiền sẽ được trôi theo những bình yên, bên em nhẹ nhàng, vai em mỏng manh vẫn làm anh hạnh phúc.

Hãy để anh tựa vào vai em nhé!


Khi anh muốn dừng chân, khi anh muốn em cùng chia sẻ những muộn phiền cuộc sống. Có thể không đi đến đâu, có thể không được ở bên nhau mãi mãi... nhiều lắm những điều có thể xảy ra. Nhưng hãy để anh ngả vào vai em, em nhé.

Để anh hiểu rằng anh không bao giờ đơn độc.
Để anh thấy rằng vẫn còn có em trong cuộc sống.
Để những mong manh vẫn đan xen siết chặt.
Vì không phải ai cũng mạnh mẽ trước sóng gió.
Vì không phải ai cũng kiên cường trước hiu hắt cô đơn.

Dẫu không cùng nhau đi hết cả cuộc đời.
Dẫu không cùng nhau sẻ chia hết nỗi sầu vơi.
Dẫu anh sẽ mạnh mẽ mà bước về phía trước.
Dẫu mai này ngược xuôi chúng mình lạc bước.

Dù em sẽ tìm được người tốt hơn anh.
Quan tâm, yêu thương em.
Lo lắng, sẻ chia cùng em.
Thì anh vẫn muốn tựa vào vai em lúc này...
Lúc anh cần đôi bờ vai ấy.
Lúc anh vẫn thấy cõi lòng mình dâng trào những yêu thương.
Hãy để anh tựa vào vai em nhé!


Bạn thân mến! Trải qua nhiều lần đổ vỡ trong tình yêu, người ta tưởng chừng như trái tim trở nên chai sạn và không thể yêu thật lòng thêm một lần nào nữa. Cho đến khi người ấy suốt hiện, trái tim vẫn rung lên những nhịp đập yêu thương. Dù ở độ tuổi nào, hai mươi hay ba mươi tuổi, nỗi khao khát yêu thương cũng chưa bao giờ lịm tắt. Tiếp theo mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Truyện ngắn: Em có thể tựa vai tôi mà khóc (Nguyễn Thị Phương Thúy)


Khi chúng tôi đã không còn những nồng nhiệt của tuổi trẻ, khi chúng tôi đã chẳng còn mơ mộng về cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu. Khi tôi và em đều nhận lại thật nhiều những đắng cay cho một thứ tình cảm mà người ta vẫn đang khắc khoải kiếm tìm.

Tôi ba mươi, em hai lăm. Vào một buổi chiều của tháng mười đầy gió, tôi đã tình cờ gặp em, tình cờ nhìn vào đôi mắt làm tôi xuyến xao.

Thật ra, ngày hôm đó sẽ vẫn là một ngày rất bình thường, vì công việc đó không phải của tôi. Tôi làm công việc văn phòng tại một trường cấp ba trong huyện. Và văn phòng hiệu trưởng cũng như các phòng khác cần thay rèm cửa sổ. Lẽ ra là cô gái cùng phòng với tôi đảm nhiệm công việc đi chọn mẫu rèm tại một hiệu may, nhưng cô ấy có việc bận, mà văn phòng lúc ấy chỉ có mình tôi là rảnh. Tôi cũng có một chút gì đó gọi là thẩm mĩ, ấy là bạn bè nhận xét vậy. Thường thì bạn bè vẫn nhờ tôi tư vấn, hay nhờ tôi đi chọn đồ trang trí trong nhà, từ những bình hoa, đến những bức tranh treo tường. Tôi đơn giản chỉ thích những gì thuộc về thiên nhiên, cỏ cây, sông nước, đơn giản vì tôi thích sự bình yên.

Nhưng cuộc đời chẳng được bình yên như vậy, tôi hiểu. Tôi vẫn không mong mỏi mình có được cuộc sống yên bình như mặt hồ không chút gợn sóng. Tôi thích phiêu diêu, tôi thích đi đến những chân trời lạ, tôi thích tự do như những cơn gió.

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Và trong những tháng ngày của tuổi trẻ, của những năm hai mươi mấy, tôi đã đi, tôi đã không lãng phí một giây phút nào của những năm đẹp nhất đời người ấy. Và tôi cũng đã nếm đủ những mùi vị của cuộc đời. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, đắng cay có, yêu thương tôi cũng có, và có lẽ vì tôi yêu những cơn gió, nên yêu thương đối với tôi cũng như những cơn gió, tôi không thể giữ gió lại bên mình…

Khi ấy, tôi đã chọn quay về với gia đình, tôi chọn một công việc ở gần nhà, để tiện đỡ đần cha mẹ. Tôi đã không còn tin vào thứ tình yêu đôi lứa, khi cô ấy đã lấy mất tất cả những niềm tin trong tôi. Cũng đã một thời gian rất dài, nhưng tôi vẫn không thể nào quên đi. Tôi đã cố gắng vùi mình vào công việc, vào những mối quan hệ bạn bè. Nhưng khi đêm về, kí ức lại ùa về, tim tôi đau…

Tôi đã sống những năm tháng nát nhàu như thế, những năm tháng không có sắc màu nào. Tôi chợt nghĩ thà rằng cứ như bố mẹ tôi ngày trước, gặp nhau nhờ mối lái rồi lấy nhau, chỉ đơn giản vậy thôi. Vậy mà cũng đi cùng nhau đến trọn kiếp người. Tuổi trẻ như tôi, yêu say đắm, yêu đến mức tưởng chừng như có thể vì nhau mà bất chấp tất cả, bỏ mặc tất cả, cuối cùng cũng vẫn là xa, vẫn nhận về bao nhiêu nhức nhối.

Tôi đã tự dặn với mình rằng đừng tiếc nuối nữa, đừng khắc khoải nữa. Tôi vẫn thường nói với bạn bè rằng chuyện qua rồi thì cứ cho qua đi, thời gian trôi qua, rồi chuyện gì cũng sẽ qua… Nhưng đúng là khi đến chuyện của mình mới biết là xót xa đến nhường nào, khó đến nhường nào.

Trong những tháng ngày sóng trong lòng tôi tạm thời lắng xuống, tôi đã nguôi ngoai được phần nào, tôi gặp em.

Khi tôi bước vào hiệu may chiều hôm đó, tôi thấy một vài người đang vui vẻ nói chuyện, và tôi đã không để ý đến em từ cái nhìn đầu tiên. Tôi bận tìm bà chủ cho công việc của mình.

“Bà chủ ở trên tầng”, một chị nào đó nói với tôi khi tôi hỏi. Và tôi nghe tiếng bà chủ mời tôi lên đó. Khi đã trình bày với bà chủ về mục đích của tôi, bà chủ nói tôi đợi để đi tìm cuốn album rèm để tôi chọn. Bà chủ đứng dậy đi xuống giữa cầu thang, rồi nói:

- Lan, cầm cho cô quyển album rèm ở máy phía sau Lan lên đây cho cô với!

Cô gái tên Lan dừng công việc đang làm, tắt máy, nói vâng ạ, rồi cầm cuốn album đưa cho bà chủ vẫn đang đứng giữa cầu thang.

Cô gái đó tên Lan, cô gái đó có đôi mắt bình yên, tôi thoáng thấy đôi mắt ấy khi tôi dõi theo cô.

Tôi chọn được một vài mẫu rèm khá đẹp, tôi vốn thích những gì thuộc về thiên nhiên, về những dòng sông, cỏ cây hoa lá, nên những mẫu tôi chọn cũng không ngoại lệ. Đơn giản vì tôi thích sự bình yên.

Sau khi đã bàn bạc với bà chủ xong công việc, chẳng có lí do gì để tôi ở lại đó, vậy mà sao tôi vẫn không muốn về ngay. Đến tận sau này tôi mới biết rõ lí do, là vì đôi mắt ấy đã níu tôi ở lại.

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Đàn ông ba mươi như tôi, sao lại có thể vì một ánh mắt mà xao xuyến như vậy? Tôi tự nói với mình như thế. Và tôi đã quay lại hiệu may ấy nhiều lần , đôi khi cũng chỉ để hỏi bà chủ rằng rèm của tôi đã xong chưa, mặc dù tôi biết rõ không cần hỏi như vậy, mặc dù tôi biết làm như vậy là thừa, nhưng sao tôi vẫn quay lại đó, tôi không thể điều khiển bước chân tôi.

Đàn ông ba mươi như tôi, sau khi đã trải qua một cuộc tình đậm sâu như vậy, và cũng đã đổ vỡ như vậy, bây giờ lại có thể xao xuyến vì một ánh mắt như vậy hay sao?

Một buổi chiều nọ, tôi lại như bị thôi miên, khi đôi chân vô thức đưa tôi đi qua con đường ấy. Tôi thấy mái tóc buộc cao của cô đang đung đưa cùng gió theo những bước chân cô chạy. Gió, tôi yêu gió, trong giây phút ấy, tôi đã ước mình có thể là gió để được đi bên em.

Tôi chạy xe thật chậm phía sau em, đàn ông ba mươi như tôi không còn cái thú vui nhìn thấy con gái là chạy đến chòng ghẹo như cái hồi tôi hai mươi mấy nữa. Tại sao từ lần đầu tiên chạm vào ánh mắt ấy, đêm của tôi hình như càng dài hơn, và những buổi chiều tôi có mặt ở nhà cũng muộn hơn. Tôi cố gắng giấu em vào một nơi nào đó, trong tim mình.

Một tuần sau, tôi thật sự đã không còn lí do gì để ghé qua hiệu may ấy nữa. Nhưng tôi vẫn chạy xe ngang qua cửa hiệu mỗi khi tan giờ làm. Ánh mắt vô thức đưa tôi nhìn vào bên trong, tôi bình yên khi thoáng thấy mái tóc ấy nghiêng nghiêng bên bàn máy. Rồi tôi sẽ chạy qua, như một người khách qua đường.

Tôi quyết định quay lại hiệu may, đặt cho mình một bộ đồ mới. Khi tôi bước vào, tôi đưa mắt tìm em. Em vẫn như một con ong cần mẫn, rồi khi sự mỏi mệt tràn về, em đưa tay lên xoa gáy, vô tình chạm phải ánh mắt tôi, em bối rối gật đầu chào, có điều là em không biết tôi còn bối rối hơn cả em. Tôi cười chào em, rồi tôi giật mình, bởi đã bao lâu rồi, tôi không cười như vậy.

Tôi phải tìm bà chủ, vì tôi không thể nói tôi đến đây để tìm em. Mọi người nói với tôi, bà chủ đi vắng, nếu tôi rảnh thì ngồi đợi, một lát nữa bà chủ về. Tôi, không hiểu sao lúc ấy chỉ mong rằng bà chủ đi mấy lát nữa rồi về cũng được, tôi sẽ có thời gian để nhìn em, từ phía sau.

Tôi nghe mọi người nói chuyện, rồi tôi cũng góp một chút vào câu chuyện ấy. Đàn ông ba mươi mà, có gì là ngại ngùng nữa đâu, bể dâu cũng bao lần nếm trải rồi mà.

Nhưng chả lẽ trái tim tôi xao xuyến vì em thật sao? Bao đêm dài khi giật mình tỉnh giấc, tôi vẫn nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt bình yên đến lạ lùng.

Mãi đến tận sau này, khi nghe em kể lại, tôi thật sự không thể ngờ được mình lại có thể làm được như vậy. Tôi không nhớ mình đã làm như thế nào.


Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Em kể rằng hôm ấy, tôi đến trước mặt em và hỏi em như một cảnh sát hỏi cung tội phạm:

- Em tên gì?

Lúc ấy em ngạc nhiên đến vô cùng, nhưng em cũng trả lời tôi với một vẻ dè chừng:

- Em tên Lan.

- Họ tên đầy đủ?

- Lê Hoàng Lan.

- Em bao nhiêu tuổi?

Sau này em nói với tôi rằng lúc đó em cũng khó chịu lắm rồi, nhưng vì có mọi người ở đó, nên em cũng kiên nhẫn trả lời:

- Em 25 ạ.

- Số điện thoại em?

- 012…

- Em có dùng facebook không?

- Dạ có.

- Facebook em là gì?

- Anh tìm link dễ hơn vì tên em trùng tên nhiều người. Facebook.com/lanhoang…

Lúc đó, tôi không hề cầm bút ghi lại, và cũng không cầm điện thoại để ghi số của em, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn nhớ từng con số, từng chữ cái mà em đọc.

Tôi đã không thể đợi bà chủ về được nữa, trông tôi lúc đó như người bị sốt, mặt đỏ lựng, đấy là sau này tôi nghe em kể lại.

Tối về, tôi không biết bắt đầu nói chuyện với em như thế nào, số điện thoại của em tôi nhớ, dù mới nghe duy nhất một lần. Tôi nhớ link facebook của em. Nhưng từ lâu rồi, tôi đã không còn hứng thú với thế giới ảo đó nữa, đơn giản vì đó chính là nỗi đau trong tôi. Facebook cũ của tôi, tôi đã khóa, trong đó toàn là những tình cảm giữa chúng tôi ngày đó, yêu thương lắm, đẹp lắm, nhưng cũng xót xa lắm và giờ cũng xa lắm rồi.

Tôi lập facebook mới và chỉ kết bạn với mình em! Tôi lướt facebook của em để tìm hiểu về em một chút. Chính tôi đã nói trên facebook của mình rằng, muốn tìm hiểu về một người trẻ, chỉ cần tìm hiểu về facebook là có thể hiểu đến bảy mươi phần trăm về người đó. Thế giới ảo thì ảo thật, nhưng cảm xúc của những người trẻ ở đó thì không phải là ảo.

Em, đúng như tôi nghĩ, em sống nội tâm, bao bọc mình trong một lớp vỏ. Trạng thái của em thỉnh thoảng vẫn có nhắc về một người nào đó em gọi là “anh”. Tôi không biết đó có phải là nguyên nhân khiến tôi thấy em khóc trong một buổi chiều tôi chạy xe phía sau em? Em rẽ vào một con đường khác, nhìn hoàng hôn đang xuống dần, và em khóc. Tôi biết buổi chiều là thời gian khiến người ta chạnh lòng nhiều lắm. Và tôi cũng đã bao lần ngắm hoàng hôn để rồi nỗi đau trong tôi lại ùa về, nhức nhối.

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Tháng mười đầy gió. Em ngồi trong buổi chiều tháng mười và em khóc. Tôi chỉ có thể đứng từ xa, nhìn em thỉnh thoảng đưa tay gạt ngang má. Lúc đó tôi thật sự chỉ muốn đến bên em, cho em mượn bờ vai, muốn nói với em rằng: “Có anh ở đây rồi, em cứ khóc đi em”.

Tôi với tay lấy điện thoại, soạn một tin nhắn gửi em. Tin nhắn đó, đến bây giờ, em vẫn giữ. “Này cô gái, có khóc thì cũng khóc cho thật thà một chút, khóc như vậy mà gọi là khóc à?”.

Em kể lại với tôi, khi đọc tin nhắn đó, em cũng đang khóc, cái kiểu khóc của em thật là lạ và người khác vô tình nhìn thấy, càng xót xa cho em nhiều hơn. Em khóc không nức nở, không một tiếng nấc, có cảm giác như chỉ là nước mắt đầy quá, nên nó trào ra thôi.

Một thời gian sau, tôi trở thành khách quen của tiệm may nơi có cô gái của tôi đang ở đó. Lân la làm thân với bà chủ, tôi hỏi thăm về em. Bà chủ nói với tôi, em học xong đại học, bon chen nơi thành phố, chật vật mãi không tìm được việc ổn định. Em trở về với bố mẹ, và cũng vẫn đang đợi thi công chức xã đợt tới. Trong thời gian rảnh rỗi, em qua đây làm với các chị cho đỡ buồn.

- Khổ thân con bé, hiền lành vậy mà yêu phải một thằng chẳng ra gì. Chỉ vì nó không tìm được việc làm, không có tiền ổn định, mà thằng kia bỏ nó đi lấy đứa khác. Nó từ đấy không nói năng gì hết, qua đây làm với mọi người mới thấy nó nói cười trở lại.

Hóa ra là vậy. Cô gái của tôi cũng đã phải chịu đựng những đớn đau như vậy. Cái tình yêu đầu đời, không gì có thể xóa nhòa được, tôi hiểu chứ!

Nhưng em ơi, hãy cho tôi cơ hội được không? Em có thể tựa vào vai tôi mà khóc, khóc thật sự em ạ! Tôi, một người đàn ông ba mươi tuổi, không thể ngờ rằng mình có thể đứng trước mặt em, nói với em rằng: “Cho phép tôi thương em được không?”

Mãi đến sau này, tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi lại dùng từ “thương” chứ không phải là “yêu”. Và em cũng có kể với tôi rằng, nếu lúc đó tôi dùng từ “yêu” thì em sẽ cười nhạt, coi như tôi đang nói đùa, và sẽ coi như không có chuyện gì hết. Nhưng tôi đã dùng từ “thương” và em nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt tôi.

Đúng vậy, tôi thương em. Tôi và em cũng đã qua cái tuổi khao khát tình yêu, khao khát thứ tình cảm mong manh đến vậy. Khi tôi tỏ tình với em trước mặt rất nhiều người trong buổi chiều hôm đó, em trả lời tôi bằng một câu hỏi: “Tại sao?”

Blog Radio: Cầm tay anh, tựa vai anh mà khóc

Tôi hoàn toàn lúng túng, bởi vì tôi không cũng đã bao lần tự hỏi mình như vậy, tại sao tôi thương em? Có phải vì tôi thấy em cố gắng tỏ ra là mình ổn trước mặt mọi người, còn khi chỉ có một mình, em vô cùng yếu đuối, có phải trong buổi chiều nhìn em khóc như vậy, tôi đã thương em rất nhiều không? Có phải vì tim em đang hằn những vết thương dai dẳng, nên tôi muốn ở bên em, có phải đơn giản vì tôi thật sự muốn thấy em mỉm cười?

“Tôi không biết”. Tôi đã trả lời em như vậy. Tôi thật sự không biết.

Cho đến bây giờ, tôi và em vẫn chưa bao giờ nói một câu yêu nhau. Chúng tôi vẫn cứ lặng lẽ thương nhau, lặng lẽ ở bên nhau trong những buổi chiều hò hẹn vội vã. Tôi biết, tất cả mọi chuyện xảy ra đều có một lí do nào đó, và ai đi ngang qua đời ta cũng đều có một lí do nào đó. Chúng tôi đã ở bên nhau mà không hề nói yêu nhau, đơn giản vì chúng tôi hiểu, tình yêu thật sự đôi khi cũng không cần nói một lời.

Tôi thương em, cũng như tôi yêu gió. Em nói đùa rằng, “Sao anh lại yêu gió, mà anh chỉ thương em?”. Em biết không? Gió, ta không thể nắm bắt được, nên phải yêu, yêu vội vàng cho một lần gặp gỡ.

Còn em, tôi đã có em, đã bắt cóc được trái tim em rồi, nên tôi chỉ thương em thôi, cô gái của gió ạ! Tiếng cười của em trong trẻo như buổi chiều đầy gió…

© Nguyễn Thị Phương Thúy – blogradio.vn

Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top