Anh đừng bận tâm nhé, bởi vì em đơn phương thôi
2021-11-19 01:20
Tác giả:
Mộc Đan
blogradio.vn - Gửi đến chàng trai em dành 8 năm thanh xuân một lời tạm biệt. Hẹn gặp anh vào ngày em tìm được bình yên cho mình. Đoạn tình cảm này anh đừng bận tâm nhé, bởi vì nó thuộc về riêng em mà thôi.
***
Hà Nội nhớ,
Một ngày em phát hiện ra thế giới của anh không hề thiếu em. Là chưa từng có, chưa từng thiếu, chưa từng thuộc về. Dù em có theo anh qua bao nhiêu nẻo đường chăng nữa, em cũng chỉ là cô bé nhỏ hơn anh vài tuổi được anh hay gọi là em gái hàng xóm mà thôi.
Em đem lòng thích một chàng trai từ lúc nào chẳng hay và rồi cũng vào một thời điểm không hề sắp đặt trước em hiểu ra rằng thứ tình cảm đó chỉ là một phía từ em. Anh vẫn nhắn tin với em mỗi ngày, vẫn thay ba mẹ thúc giục mỗi lúc em lười biếng với chuyện học hành, vẫn hay chê bai mấy món ăn em tự chế, nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cho em đến mức em bị chìm đắm vào những điều ngọt ngào anh mang lại mà quên mất rằng bản thân không nên hi vọng vào những điều không thể.
Ngày em biết anh thương chị ấy, anh có biết em đã đau lòng như nào không? Đau đến mức tim em nhói lên từng cơn khó chịu mà nước mắt lại chảy ngược vào trong.
Anh nỡ lòng nào khiến một người con gái trong đáy mắt toàn bộ đều là hình bóng anh, vác trên vai hết thảy mọi cảm xúc đau thương một lần rồi lại một lần ép bản thân mình phải buông bỏ anh. Thà trước đó anh đừng quan tâm em nhiều như thế, thà anh cứ xem em như một con bé hàng xóm chẳng mấy liên quan đến mình, biết đâu em đã không trao đi một đoạn tình cảm như thế.
Nhưng không sao anh à, biết đâu qua chuyện này em sẽ trưởng thành hơn, biết đâu là nơi mình thuộc về. Trái tim con người chật hẹp lắm, chỉ dành cho duy nhất một người quan trọng mà thôi, anh hãy hạnh phúc bên chị ấy nhé. Còn em, chưa biết đến bao giờ thì từ bỏ được anh, nhưng em sẽ học cách chữa lành cho chính trái tim của mình.
Người ta bảo, yêu một người nào đó là điều không bao giờ lường trước được. Em có thể được 10 điểm môn Toán nhưng em còn chưa biết tính em, thì làm sao em tự điều khiển được bản thân mình yêu một người anh nhỉ.
Thật may mắn khi anh xem em đơn thuần như một cô em gái, vì như thế em sẽ không có cảm giác là người thứ 3 xen vào một cuộc tình.
Em rời xa Sài Gòn. Sài Gòn chưa bao giờ là nơi em thuộc về, cũng không phải nơi em lựa chọn, bây giờ không có anh, thì chẳng còn lý do gì em ở lại mảnh đất ấy nữa. Em sẽ đi, đến một mảnh đất nào đó mang lại cho em sự an yên.
Dừng cuốn nhật ký tại đây. Yêu thương anh nhiều, nhưng anh và em phải sang một trang mới rồi, đến nơi mà chúng ta thật sự chỉ là anh và em, không thể cùng nhau.
Gửi đến chàng trai em dành 8 năm thanh xuân một lời tạm biệt. Hẹn gặp anh vào ngày em tìm được bình yên cho mình. Đoạn tình cảm này anh đừng bận tâm nhé, bởi vì nó thuộc về riêng em mà thôi.
© Mộc Đan - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh phúc là biết buông tay đúng lúc
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh