Cô giáo kính yêu của tôi
2021-11-20 01:25
Tác giả:
Mộc Đan
blogradio.vn - Cô ơi, có lẽ em đã, đang và sẽ dần hiểu được vì sao cô yêu thương chúng em như thế, em hiểu được những đêm dài ngồi bên trang giáo án của cô, hiểu được ánh mắt thất vọng của cô mỗi lúc chúng em làm sai, hiểu được sự bao dung mỗi lần cô bảo vệ những đứa học trò của mình.
***
Dưới hàng hoa sữa tỏa hương nồng nàn khắp phố phường, dưới cái se se lạnh của những ngày chớm đông, dưới tà áo dài trắng gần chục năm rồi không mặc đến…Tôi trở về trường, trở về cái nôi đã từng nuôi dưỡng ước mơ tôi những ngày thơ bé.
Hàng phượng già đã chẳng còn nằm đó, vì qua bao năm chúng đã trở nên mệt mỏi sau những mùa rực đỏ sân trường. Cánh phượng ép khô còn in hằn trong trang sổ trắng, nét mực lưu bút phai mờ bớt theo thời gian, chỉ còn lại những dòng kí ức nhạt nhòa về những ngày cắp sách đến trường.
Người giáo viên năm ấy dắt tay tôi bước vào cổng trường khi tôi mới chỉ là đứa nhỏ 5-6 tuổi, cầm tay chỉ cho tôi những nét chữ đầu đời. Rồi tôi cứ lớn dần lên và cô thầy tôi ngày một già đi trông thấy.
Những chuyến đò ngang vẫn ngày ngày qua lại, từng thế hệ học trò lớn lên, rời xa mái trường, từng người thầy người cô cũng theo đó mà dừng mái chèo tại một thời gian đã định. Những mảnh ghép rời rạc về ngày ấy cứ mãi day dứt trong tôi mỗi lần có thể chỉ là vô tình đi ngang qua nơi mình từng theo học.
Những dãy nhà cấp 4 đơn sơ ngày đó giờ đã được thay bằng những dãy nhà 2 tầng khang trang và đẹp đẽ. Còn đâu những chiếc bàn gỗ nặng gấp mấy lần đứa học trò nhỏ, còn đâu cánh cửa gỗ kẽo cà kẽo kẹt mỗi ngày gió về. Trường khác xưa nhiều quá, nhưng điều đó cũng chẳng làm tôi vơi bớt chút bồi hồi ngày trở lại.

Đứng trên tầng cao nhìn xuống khoảng sân trường rộng tôi có thể mường tượng ra được hình ảnh của những cô cậu học trò, là những đứa nhỏ xêm xêm tuổi đứa con của tôi bây giờ, đang nô đùa chạy nhảy. Tôi có thể nhìn thấy có cậu nhỏ đang đuổi theo quả bóng chạy trước vài bước chân. Tôi thấy cô bé mái tóc dài đen nhánh ngồi ở gốc cây, tay cầm tập vẽ lúi húi vẽ lại điều gì đó. Ngày xưa tôi cũng vậy, đã từng có những ngày vô tư và thoải mái như thế. Bước ra khỏi cổng trường với bao nhiêu hoài bão lớn, tôi nhận về cho mình những áp lực vô hình chẳng thể chia sẻ với ai, và đã bao lần tôi ước mình có thể trở về những ngày trẻ thơ ấy, lại được đến trường, với bạn bè, thầy cô.
Từ xa xa một bóng người thân thuộc đang bước đến, đó là cô giáo của tôi. Mắt tôi rưng rưng như muốn khóc, mái tóc cô đã bạc hơn phân nửa, những đốm đồi mồi, tàn nhang và nếp nhăn nơi khóe mắt cũng điểm trên gương mặt ấy, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi đó là ánh mắt trìu mến như một người mẹ hiền dành cho những đứa học trò nhỏ của mình.
“Cô ơi”. Giọng tôi nghẹn ngào trong sự xúc động chẳng thốt thành lời.
Cô mỉm cười hiền hậu, tiến lại gần ôm lấy tôi vào lòng, vỗ vai tôi như một lời dỗ dành ngọt ngào nhất.
“Lớn rồi, không mít ướt như hồi xưa nữa nhé”
“Cô… có còn nhớ em không?”
“Làm sao cô quên được con bé ngày xưa nhìn hiền hiền mà lại giỏi bắt nạt các bạn cơ chứ”.
Ai mà ngờ được người con gái có thể thướt tha trong tà áo dài trắng lại có thể “thét ra lửa” trước các bạn kể cả trong và ngoài lớp. Và cũng sẽ chẳng ai hiểu được vì sao cô nàng hổ báo ngày ấy giờ lại trở thành một giáo viên tiểu học cơ chứ.
Sau khi học xong Đại học, trong một chuyến đi tình nguyện trên vùng cao, tôi đã phải lòng những em nhỏ ở trên đó. Để rồi lựa chọn ở lại một nơi sáng mở mắt ra là thấy đồi nương, rừng núi, chẳng xe cộ, chẳng trang thiết bị hiện đại, chỉ có một dãy nhà đơn sơ làm lớp, tấm ván làm bàn, sách vở cũ ủng hộ từ vùng xuôi, ở lại đây làm một người “mẹ hiền” của đám nhỏ. Chúng cũng hiếu học, cũng muốn biết cái chữ, nhưng vì hoàn cảnh chúng còn phải tự lo cho mình cái ăn trong những ngày bố mẹ lên nương, lên rẫy.
Chúng đi học với tấm áo mỏng manh trong ngày đông rét buốt, cõng trên lưng đứa em mới chập chững biết đi. Tất nhiên không phải vì thương hại mà tôi ở lại, chỉ là tôi mong muốn được làm một chút nắng ấm che chở cho chúng mà thôi.
20/11, những đứa nhỏ của tôi trèo đèo lội suối hái về cho tôi một đóa hoa rừng, không giỏ, không bó, chúng lấy một sợi dây cột lại xem như là gọn gàng. Rồi chúng ôm thêm nào khoai, nào sắn, nào măng đến căn nhà nho nhỏ của tôi ở gần trường, cô trò cùng nhau đốt một đống củi, luộc ít củ khoai, ngồi nói chuyện với nhau những điều trên trời dưới đất.
Những ánh mắt lấp lánh ngây thơ ấy cứ làm tôi xao xuyến mãi như một mối tình đầu. Tôi cũng đã từng là một đứa học trò, cũng đã có một tuổi thơ dữ dội, tôi hi vọng rằng tôi còn ở đây thì có thể cho những đứa trẻ ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất mà tôi có thể cho được.
Lần này, tôi có cơ hội trở về ngôi trường của tôi, được gặp lại người đã từng dạy tôi ngày ấy, có một lời tôi muốn gửi lại nơi đây. Chẳng biết sau đây sẽ còn lần nào nữa tôi được trở lại, nhưng trong ánh mắt, trong tâm trí tôi vẫn luôn lưu giữ lại hình ảnh của ngôi trường, của thầy cô ngày ấy và bây giờ. Tôi luôn tự hào rằng tôi đã từng ở đây, từng được học, được vui chơi dưới mái trường này.
Cô ơi, có lẽ em đã, đang và sẽ dần hiểu được vì sao cô yêu thương chúng em như thế, em hiểu được những đêm dài ngồi bên trang giáo án của cô, hiểu được ánh mắt thất vọng của cô mỗi lúc chúng em làm sai, hiểu được sự bao dung mỗi lần cô bảo vệ những đứa học trò của mình. Gửi lời chúc sức khỏe đến cô, hi vọng cô sẽ cùng chúng em, cùng tụi nhỏ thắp nên thật nhiều ước mơ hơn nữa.
© Mộc Đan - blogradio.vn
Xem thêm: Giữa thành phố rộng lớn này, có nơi nào cho em sự bình yên | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.














