Ta ngược bao nhiêu điều để yêu nhau
2018-06-06 01:28
Tác giả:

Có phải là khoảng cách địa lí trải dài trong 12 giờ bay hay là khoảng cách nằm trong lòng anh và em?
Em không phải là mối tình đầu của anh và anh cũng vậy. Chúng ta đến với nhau khi mà mỗi người đã ghi vào lòng những tổn thương, những vết sẹo của những mối tình cũ. Anh cảm nhận được từ em sự chân thành trong tình yêu còn em mến anh vì sự chín chắn trong cuộc sống. Tình yêu của chúng ta không bắt đầu từ những lời tán tỉnh lãng mạn, không phải lời tỏ tình dưới ánh trăng, có nến, có hoa, có anh và có em. Chúng ta đến với nhau vì sự đồng cảm, đã từng khép lòng với những tổn thương cho đến khi nhận ra ở nhau những điều tương đồng, có thể sẻ chia, đồng hành cùng nhau trong cuộc sống. Những con người đứng phân vân nơi ngã ba đường gặp nhau để rồi trở thành người tri kỉ. Chúng ta yêu nhau yên bình, cùng nhau dạo phố, cùng nhau đi xem phim cuối tuần, cùng nhau nấu những bữa cơm, cùng nhau san sẻ chuyện lớn, chuyện nhỏ trong cuộc sống. Chúng ta đã từng yêu để cùng hiểu rằng tình yêu cần được vun đắp từ hai phía, nhẫn nhịn và dìu dắt nhau đi đến bến bờ hạnh phúc.
Ngày anh nhận được lời mời đi tu nghiệp ở Mỹ, anh đã nấu cho em một bữa cơm thật thịnh soạn, và thông báo với em bằng sự vui mừng, háo hức. Em nhớ trước đây em đã từng nghe anh nói về việc công ty anh có những suất tu nghiệp như thế và em biết anh đã cố gắng trong công việc như thế nào để đạt được thành quả hôm nay. Nhưng anh biết không, lúc nghe anh nói lòng em chợt chùng xuống. Anh nói rằng anh sẽ đi 2 năm rồi về, lúc đó chúng ta sẽ kết hôn, anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, xây một cái nhà thật đẹp và còn có thể nuôi em để em khỏi phải đi làm mệt mỏi như bây giờ nữa. Mới nghĩ thôi mà đã thấy tuyệt vời biết bao nhiêu. Nhưng anh ơi, xa anh như thế em sẽ buồn và cô đơn lắm, sẽ không còn ai đưa đón mỗi lúc đi làm, sẽ không biết nhờ ai sửa hộ em ống nước hay dây điện trong nhà, sẽ không có ai quan tâm, chăm sóc cho em như anh đã từng nữa.
Ngày tiễn anh ở sân bay, em đã dặn lòng mình không được khóc, chúng ta trao cho nhau một cái ôm cuối, bịn rịn chẳng muốn rời. Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp, mở ra và trao cho em một chiếc nhẫn. Anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của em, nắm chặt lấy bàn tay em và nói: “Đợi anh nhé, anh sẽ về nhanh thôi, đeo nhẫn rồi đừng bỏ anh theo ai khác nhé, yêu em”. Anh có biết là lúc đó em chỉ muốn thốt lên rằng “Hay anh đừng đi nữa, ở nhà với em được không?” nhưng mọi lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ gật đầu, mỉm cười. Đặt nhẹ lên môi anh nụ hôn “Em sẽ đợi, dù có hai năm hay là nhiều hơn thế nữa tình yêu của em. Anh đi thượng lộ bình an, sang tới nơi nhớ gọi cho em liền không em sẽ lo đấy… Em yêu anh”. Đứng nhìn anh khuất dần sau cửa soát vé mà lòng em nặng trĩu, ai ở trong những khoảnh khắc chia ly mà không buồn, nhưng em sẽ vui lại nhanh thôi vì dù không có anh ở đây thì vẫn còn trái tim anh hướng về nơi có em phải không anh.

Vì chênh lệch múi giờ khá lớn, nên không thể gọi điện cho nhau thường xuyên, nhưng hết một ngày lại ngồi nhắn cho nhau những dòng tin về những gì đã xảy ra dù là những điều nhỏ nhất. Em hay than với anh là chẳng ai nấu cho em ăn cả nên em chẳng muốn ăn và lại nhận lại những lời trách yêu rằng lớn rồi mà không biết chăm sóc bản thân gì hết, em xem có ai suốt ngày đợi người yêu nấu cho ăn như em không. Thi thoảng lại trêu anh “anh ơi ống nước nhà em lại hư rồi, anh bay về sửa cho em đi”, “anh ơi về đưa em đi làm đi, em chán tự đi lắm rồi”, những lúc như thế anh chỉ lắc đầu ngao ngán nhìn em mà chẳng biết nói gì. Thực ra em biết ở bên đó anh vừa đi làm, vừa đi học mệt lắm, nên chỉ muốn dành cho anh những điều vui vẻ thôi, còn những chuyện buồn phiền em sẽ không nói với anh đâu. Những ngày mới xa anh, em đã từng quên mất mà đứng đợi anh cả tiếng để rồi nhận ra hôm nay mình tự đi xe đi làm, những chiều cuối tuần chạy sang nhà dọn dẹp nhà cửa cho anh rồi chợt thấy quanh quẩn đâu đó bóng dáng anh, rồi nhìn lại căn nhà trống vắng mà ngẩn ngơ, thất thần ngồi nhớ anh. Đã hẹn ngày anh về để mỗi ngày trôi qua thấy số ngày ta xa nhau rút ngắn lại. 730, 729, 728,…700,… sao ngày qua ngày lại trôi chậm quá anh ơi, biết bao giờ mới được thấy anh đứng trước mặt em, nhìn thấy nụ cười bao nhiêu lâu nhung nhớ.
Xa nhau mới có một năm mà em thấy dài như hơn cả những năm em đã sống. Ngày kỉ niệm 5 năm yêu nhau em muốn dành cho anh một món quà ý nghĩa. Em xin nghỉ phép ở công ty và bay sang Mỹ mà không báo trước cho anh. Vào một ngày mùa đông, tuyết rơi lất phất, em đứng trước nhà, nhìn qua khung cửa sổ nơi bàn anh đang làm việc. Em nhớ như in hình ảnh anh ngồi chăm chú làm việc, lúc ấy nhìn anh thật đẹp biết bao. Em cứ đứng đó cả tiếng trời chỉ để ngắm anh mặc cho cái lạnh thấm vào da thịt mà ở Việt Nam chưa bao giờ em trải qua. Nhấc điện thoại lên gọi cho anh:
“Anh ơi lạnh quá à, anh đến ôm em đi.”.
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên đầu kia điện thoại
“Ngoan, trời lạnh nhớ mặc áo ấm vào không lại ốm đấy.”
“Em muốn anh ôm em cơ, anh mặc áo khoác vào và đi sang bên kia đường nhé. Em đợi.”
Anh khoác chiếc áo dày cộm, mở cửa bước ra, từng bước từng bước tiến về phía em, em vẫn đứng im như thế, để cảm nhận hình ảnh của anh càng lúc càng hiện rõ nét trước mặt mà nước mắt cứ thế trào ra. Cuối cùng anh đã thấy em qua dòng người đi đường, bước chân anh nhanh hơn, tiến lại và dành cho em một cái ôm ấm áp.
"Sao em lại ở đây? Sao qua mà anh không biết? Sao lại lạnh thế này?"
"Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không? Em đến mang cho anh một món quà đặc biệt đây."
"Tất nhiên là anh nhớ. Anh không cần quà gì hết chỉ cần em là đủ."
"Sao em không nói mà anh cũng biết vậy, món quà đó là em mà."
Anh trao cho em một nụ hôn ngọt ngào dưới trời tuyết rơi. Cảm xúc dồn nén, nỗi nhớ nhung bao ngày xa cách chúng ta đặt hết vào nụ hôn sau cả năm trời xa cách. Anh dẫn em vào nhà, sưởi ấm đôi tay đã lạnh ngắt từ bao giờ, pha cho em một cốc trà nóng, nấu cho em một bữa cơm nho nhỏ. Em không vào đỡ anh một tay mà chỉ ngồi đó nhìn bóng lưng anh đi lại trong bếp như lúc ở Việt Nam thôi cũng đủ bình yên rồi. Anh dẫn em đến những nơi anh đã từng đi qua, kể cho em nghe những ngày xa em anh đã làm gì để vơi đi nỗi nhớ. Lúc này đây được dựa vào vòng tay ấm áp của anh em mới hiểu ra rằng không có gì có thể ngăn cách tình yêu của chúng ta khi mà cả hai lúc nào cũng hướng về nhau, bằng những cách khác nhau mà quan tâm nhau. Nửa vòng trái đất kể ra cũng xa thật nhưng không thể ngăn cách được những trái tim đã hòa chung nhịp đập. Trước lúc trở về em nói với anh:
"Em về nhé. Ngày này năm sau em không sang đây với anh nữa đâu, mà hãy về với em, em sẽ nấu cho anh một bữa cơm thật ngon, sẽ ôm anh thật chặt không cho anh xa em nữa."
"Ngốc ạ. Anh sẽ về bên em sớm thôi. Yêu em."
Lần này là anh tiễn em nơi phi trường nhộn nhịp người đến và đi. Lần xa nhau này sẽ không lâu và khắc khoải như trước nữa đâu anh nhỉ. Giờ đây thì em tin tình yêu của mình sẽ vượt qua mọi khoảng cách dù gần hay xa, dù khó khăn hay giông bão, chỉ cần ta cứ nắm chặt tay nhau thì sẽ không gì có thể chia cắt được.

Kì tu nghiệp hai năm kết thúc. Hà Nội chào anh vào một ngày đầu đông trời se lạnh. Em biết hôm nay anh về nhưng không ra sân bay đón mà đến nhà anh, chuẩn bị một bữa cơm thật ấm cúng, chào mừng anh chở về nơi chúng ta đã gắn bó suốt quãng thời gian yêu nhau. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng mở cửa, có một người ôm lấy em từ phía sau thật ấm áp, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, ngày đoàn tụ em đã mong chờ bấy lâu nay đã thành hiện thực, anh đã trở về bên em sau bao ngày xa cách.
“Chúng ta kết hôn em nhé.”
Mùa đông năm ấy em mặc trên mình chiếc áo cưới lộng lẫy, bàn tay em đặt nhẹ lên tay anh và chúng ta cùng nhau bước vào lễ đường, dưới sự chứng giám của cha mẹ, của bạn bè, hứa với nhau lời hứa bên nhau trọn đời, ta về chung một nhà, viết tiếp cho câu chuyện tình yêu của mình một cái kết viên mãn, có một mái ấm đã mong đợi bấy lâu, và quan trọng là có anh, có em.
“Ta ngược bao điều để yêu nhau
Ngược những ngu ngơ ngược dại khờ
Ngược mối tình đầu nhiều thương nhớ
Ngược cả những điều lắm vu vơ…
Ta ngược thời gian để đợi chờ
Ngược chiều mưa nắng đón đưa nhau
Ngược thế giới kia vốn muôn màu
Ngược trái tim hồng nhiều chai sạn….”
© Mộc Đan – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh