Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đặc quyền của tuổi trẻ

2009-10-13 15:29

Tác giả:


Blog Việt

Hôm nay chị bạn tôi về nhà từ ngoài cửa đã hớn hở khoe: Chị xin được việc part-time rồi nhé! Hỏi kĩ hơn được biết việc tư vấn ăn uống dạng on-call ở một bệnh viện nhỏ với mức lương 18USD /giờ và đến đó mất hơn một giờ lái xe cả đi lẫn về. Và chị ấy từng là quản lý một nhà hàng lớn, đồng thời là tư vấn viên fulltime ở ba bệnh viện. Và bây giờ hớn hở vì xin được một công việc part-time tầm thường. Tôi chúc mừng chị và không hỏi nhiều. Vì tôi hiểu, chị chấp nhận bỏ tất cả để học MBA. Nhưng từ cái hớn hở ấy của chị, tôi bỗng muốn viết vài dòng gửi cho các bạn của tôi, những người trẻ như tôi

Chúng ta đang có cái người đời thường nhìn bằng một nụ cười mỉm hay vài câu buông xuống mỉa mai, cái mà thực ra đằng sau cái mỉm cười và mai mỉa ấy chính là cảm giác nuối tiếc vô bờ: Tuổi trẻ. Đặc quyền của tuổi thanh xuân, của tuổi trẻ không phải chỉ là một khuôn mặt không nếp nhăn, một đôi mắt trong trẻo, một nụ cười vô tư lự. Cũng không chỉ là quyền được phải lòng bất cứ ai hay quyền được ban phát cho bất cứ ai tình yêu của mình. Mặc dù những cái đó là vô cùng qúy giá. Nhưng chúng ta còn có một điều cũng quý giá không kém: Nhiệt huyết và lý tưởng.

 

Có nhiều lý tưởng sống, nhưng tựu chung điều quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp, nói đơn giản hơn là công việc.

 

Khi hai mươi, chúng ta có quyền mơ mình làm được bất cứ điều gì, có quyền lựa chọn và thay đổi, quyền được thức dậy mỗi sáng mai mà đầy ắp những dự định khác nhau, những thử thách khác nhau trong đầu.

 

Khi hai mươi, chúng ta có nhiệt huyết để dám thử bất cứ điều gì miễn là có thể dẫn đến những mơ ước của chúng ta.

 

Khi hai mươi, ta là chủ của cuộc đời mình, dù chưa biết sẽ chèo lái nó về đâu.

 

Ảnh minh họa: Raysoda

 

Lý tưởng ấy, tôi cho là đặc quyền của tuổi trẻ, của dòng máu thanh xuân. Bởi vì mười năm nữa, bạn và tôi, chúng ta không còn có thể sống như thế nữa. Ta không có quyền mơ ước những điều xa xôi, ước mơ của chúng ta lúc đó là làm sao vợ/chồng hoặc con mình hạnh phúc. Làm sao để có một ngôi nhà với cuộc sống đầy đủ, làm sao để không những hôm nay mà ngày mai, ngày kia phải đủ đầy. Làm sao để con mình lớn lên không phải lo gì cả.

 

Chúng ta cũng không có quyền thức dậy mỗi sáng mai mà lựa chọn, mà đón nhận những thử thách. Ý nghĩ đầu tiên khi thức dậy của chúng ta lúc đó là công viêc hôm qua còn dang dở điều gì và ta phải giải quyết nốt ra sao, thử thách thì mạo hiểm quá vì cuộc sống của ta còn liên quan đến nhiều người.

 

Và nhiệt huyết, mười năm nữa thôi, bạn đừng ngạc nhiên nếu sức ì của tuổi ấy có thể làm nguội lạnh, đông cứng nhiệt huyết đang rừng rực cháy trong huyết quản của bạn bây giờ. Mười năm nữa, khi chúng ta ngồi bên nhau, chúng ta sẽ không còn nói đến công việc hay cuộc đời bằng cái sôi nổi của hôm nay nữa, chúng ta cũng sẽ xem cống hiến, say mê là những điều xa xỉ, và chúng ta sẽ cười vào những sôi nổi hôm nay của chúng ta, sẽ lại mỉm cười và mai mỉa.

 

Mười năm nhanh lắm, bạn biết không?

 

Vậy thì, khi chúng ta còn trẻ, khi ngọn lửa ấy vẫn rực cháy trong tim ta, trong mắt ta, khi bàn tay ta vẫn còn có sức mạnh của tuổi trẻ và bàn chân ta vẫn muốn leo lên đỉnh núi, bạn hãy tận dụng sức trẻ của mình được không? Tôi biết, chặng đường đầu nào cũng gian nan hết. Xung quanh bạn sẽ có những người may mắn, những người dùng một vài thủ đoạn để đi nhanh, đi dễ hơn bạn. Nhưng tôi cho rằng sự may mắn ấy không bao giờ là vĩnh viễn, nó chóng tàn và khi tàn thì chẳng còn gì cả, và thủ đoạn nào cũng có một sự trả giá nào đó cho dù ta đôi khi không nhìn thấy. Không gì bằng tự bước đi trên đôi chân của chính mình, nỗ lực bằng chính khả năng của mình, sức lực của mình. Bởi vì, cái gì không phải của mình thì vĩnh viễn cũng không phải của mình. Cái gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không bao giờ là của bạn. Sự khó khăn, vất vả ban đầu ấy tôi nghĩ với tuổi trẻ có thể không là gì cả, chúng ta vẫn sống và xoay xở được. Nhưng khi già đi một chút thôi, bạn sẽ thấy nó vô cùng gian nan. Và khi đó thì ta không thể nói bắt đầu lại, hay chấp nhận thử thách, khó khăn để xây dựng điều gì nữa. Lúc đó, ta hoặc là an phận với những gì mình có dù lúc nào cũng bứt rứt, đau khổ, hoặc là bất mãn bằng những cách tiêu cực rồi lao vào những thủ đoạn xấu xa. Tôi hi vọng không ai trong chúng ta sẽ đến cái ngày quá muộn ấy.

 

Ảnh minh họa: Raysoda.com

 

Tôi biết, đọc những dòng này có bạn sẽ nghĩ: Nói thì dễ lắm, nhưng không đủ sống thì nói chi đến chuyện yêu nghề, muốn yêu phải sống được bằng nó đã. Tôi hiểu lắm, nhưng cái sự “đủ sống” ấy đối với chúng ta nhiều khi cũng vô cùng. Tôi cũng có những ngày khởi đầu khi công việc còn chưa đâu vào đâu, nhưng tôi có một con đường để đi tới và tôi không ngại làm rất nhiều những việc khác để kiếm tiền, chỉ để đủ sống và nuôi tình yêu công việc của tôi. Những ngày tháng ấy tôi cũng có lúc thấy nản lòng, thấy muốn buông xuôi mà chạy theo những việc khác dễ dàng đem lại cho tôi đồng tiền hơn. Nhưng tôi đã đi qua được những gian khó ấy. Tuổi trẻ mà, chúng ta nhiều khi không khỏi phải lòng một chiếc váy đẹp, một chiếc điện thoại nhiều tính năng hay một chiếc laptop đời mới. Chúng ta cũng muốn đủ đầy như bè bạn, muốn đi du lịch hay tụ tập thoải mái như ai. Nhưng hãy tin tôi, những "phải lòng" ấy sẽ tan nhanh lắm. Một sớm mai thức dậy bạn sẽ không còn thích chiếc váy ấy, tiếng chuông điện thoại ấy hay không còn hào hứng với những cuộc chơi ấy nữa. Nhưng bạn sẽ hạnh phúc rất lâu với những thành công đầu tiên trong công việc, với một vài ngợi khen của đồng nghiệp, của đối tác, hay chỉ giản đơn là một câu cảm ơn nhiệt thành của khách hàng. Tin tôi đi, bạn sẽ thấy những tháng ngày gian khó ấy không sánh nổi với việc bạn bắt đầu có những thứ “của riêng mình, do mình, bởi mình” trong tay. Và không ai, không ai có thể lấy đi của bạn những điều đó.

 

Có thể vì tôi là một ’”workaholic” (tín đồ của công việc) như bạn bè vẫn thường trêu nên tôi có cách suy nghĩ này. Nhưng tôi tin đó chính là cuộc sống thực sự. Chị bạn tôi ở trên là một người có cách yêu và sống bằng lý tưởng như thế. Bạn thân của tôi làm hướng dẫn viên du lịch, khi vào nghề ai cũng nói “Con gái làm hướng dẫn viên thì vô duyên, rồi tàn phai nhan sắc, rồi lắm dèm pha” nhưng bạn tôi yêu công việc và không ngại những ban đầu khốn khó ấy. Bây giờ thì bạn rất hạnh phúc với nghề, không chỉ vì thu nhập khá, mà vì những người khách của bạn sau mỗi chuyến đi lại thành những người bạn thực sự, một thứ hạnh phúc không sánh được. Và rất nhiều, nhiều những người như thế nữa tôi đã gặp trong những hành trình của mình trên khắp thế giới.

 

Tôi vẫn nghĩ, cuộc đời ta sống có hai người bạn đời: Một là người ta tri kỷ cả đời, hai là sự nghiệp của ta. Cả hai người ấy, ta đều phải yêu tha thiết và không ngại cùng nhau vượt qua những gian khó, sóng gió của đời. 

 

Chúng ta có tuổi trẻ để khởi đầu, tôi mong bạn hãy vững lòng mà vượt qua gian khó.

 

Tôi tin, tin một cách mãnh liệt vào thành công sau những ngày gian khó ấy.

 

  • Gửi từ email Nguyễn Huyền – huyennaci


Phản hồi của bạn đọc:

Bài viết của bạn rất hay, tuy không toàn diện về mọi mặt nhưng lại chứa đựng 1 sức mạnh của lứa tuổi. Cảm ơn bạn đã tiếp ngọn lửa tràn đầy sức sống cho tôi, và khá nhiều bạn trẻ cùng trang lứa khác!

nguyễn phương, Hn, gửi lúc 09/10/2009 07:18:12

Điều đầu tiên làm tôi chú ý khi click vào Blog Viet là tiêu đề của bài viết, có một điều gì đó thôi thúc tôi phải đọc, và câu chuyện ở đầu bài càng khiến tôi tò mò muốn đọc tiếp. Càng đọc tôi càng thấy những dòng suy nghĩ của bạn - một người trẻ cũng có cùng những suy nghĩ như tôi, tôi đã và đang cố gắng để thực hiện ước mơ của mình bằng tất cả lòng nhiệt huyết dù rằng cái giá mà tôi phải trả có thể là không nhỏ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Đọc bài của bạn tôi cảm thấy vui và càng tin tưởng vào bản thân mình, vì tôi đã biết rằng có rất nhiều người trẻ cùng suy nghĩ như tôi. Khi tôi nhìn tên tác giả ở cuối bài, thật tình cờ vì nó giống tên tôi.

Nguyễn Huyền, Đà Nẵng, gửi lúc 08/10/2009 16:41:50

thật tuyệt!
tôi mới tốt nghiệp đại học.và tôi thất băn khoăn không biết mình có lên theo nghề mà tôi đax bỏ 5 năm để học-nghề đi biển.thật sự là tôi cần nhiệt huyết của tuổi trẻ để theo đuổi nghề này.cảm ơn chị vì đã cho tôi sự tự tin và hy vọng vào thành công trong tương lai!

popeye, Hai Duong, gửi lúc 08/10/2009 02:31:02

Bai viet rat hay! Nhung theo minh nghi moi thu phai can bang, hai hoa thi cuoc song moi tot dc. Khong nen qua co gang va nghiem khac qua voi ban than neu ko thi ban than minh se phan doi va stress mat day :-) hihi

DDXung, HN, gửi lúc 07/10/2009 16:37:32

Khi tôi gửi bài viết này đến Blog Việt, tôi thực sự chỉ có ý định chia sẻ nó với vài người bạn thân của tôi đang gặp khó khăn trong việc xác định con đường đi của mình. Tôi không hề nghĩ bài viết của tôi sẽ được đón đọc nhiều và nhận được nhiều phản hồi như vậy. Khi tôi đọc những phản hồi, tôi cảm thấy một niềm vui kì lạ dâng lên trong mình, có lẽ tôi cũng đã làm được một điều gì đó, bé nhỏ thôi, cho các bạn trẻ ở tuổi hai mươi như tôi. Tôi không viết về sự sai đúng, tôi chỉ chia sẻ cùng các bạn con đường của tôi đi thôi. Dù bạn nghĩ tôi đúng hay bạn nghĩ những gì tôi nói không thiết thực, dù bạn chọn con đường nào, tôi cũng chúc các bạn thành công!

Nguyễn Huyền, Hanoi, gửi lúc 06/10/2009 20:02:11

Xin cảm ơn bạn đã tạo thêm động lực cho những ai dám sống với những ước mơ và lý tưởng của mình. Hi vọng sẽ được đọc nhiều bài viết hay nữa của bạn.

Dang Thai, Ha Noi, gửi lúc 06/10/2009 09:28:41

Chào chị,
Thật may mắn khi em được đọc bài này của chị vào thời điểm này. Em đang là sinh viên, học kì cuối cùng rồi, mặc dù đang là giai đoạn quan trọng, nhưng mấy ngày nay em lại mất phương hướng, có nhiều suy nghĩ, có thể cho là vẩn vơ. Những suy nghĩ ấy nó chiếm hết nhiều thời gian của em, làm cho em không tập trung được. Và sau khi đọc được bài viết của chị, em dường như đã tỉnh lại rồi. Em sẽ gửi bài viết của chị cho các bạn của em, những người mà trong số đó, có lẽ có khá nhiều người cũng đang mất phương hướng. Cám ơn chị và hi vọng chị sẽ tiếp tục đóng góp những bài viết khác cho chuyên mục này.

Ngọc Thương, gửi lúc 06/10/2009 09:14:11

Chao chi,
Chi oi, sang nay truoc khi vao lam em doc bai cua chi do. Em moi ra truong hien gio trong em cung dang co rat nhieu mau thuan. Em yeu cong viec hien tai du biet la no rat kho khan, em dang trong giai doan chan nan va muon buong xuoi de thi vao nha nuoc. Em cam on bai cua chi rat nhieu, co le em se in bai cua chi de doc trong nhung luc em muon quay lung. Tks chi

Nguyen Hang, Ha Noi, gửi lúc 06/10/2009 08:52:04

bài viết rất hay!
cám ơn bạn đã chia sẻ và giúp tôi nhận ra nhiều điều.
hãy viết nhiều nữa nhé!

Lê Thơ, DHCNHN, gửi lúc 06/10/2009 08:00:37

Bitter or better, many things to do ...

Tên xấu, ko tạm trú, ko thường trú, gửi lúc 05/10/2009 23:08:00

Cảm ơn chị. bài viết như hun đúc tuổi trẻ chúng tôi cần sống và làm việc hăng say hơn, cảm ơn chị rất nhiều, e đọc và thấy tin tưởng vào thành công của những người bước bằng đôi chân thực của mình.

nguyễn huyền, hải phòng, gửi lúc 05/10/2009 20:39:51

Bài viết của chị đã đến với tôi thật đúng lúc khi tôi đang trong tâm trạng chán nản, mệt mỏi với những bước đi đầu tiên của mình trên con đường sự nghiệp. Có lúc tôi cảm thấy mình quá tầm thường để làm được những việc lớn lao hay theo đuổi điều tôi mơ ước. Giờ chưa phải lúc để dừng lại và cố gắng hài lòng về những gì đang có vì thực ra tôi chưa có gì để hài lòng cả. Cảm ơn chị đã làm vững lòng những chênh vênh của lứa tuổi 20!

ngọc minh, hà nội, gửi lúc 05/10/2009 18:51:27

cung~ dung" nhu*ng co" ve? khong thuc te" lam",bay h may ai chon 1 cong viec ua thich voi muc luong beo` bot dau,tha` lam 1 viec k fu` hop minh lam nhung co muc luong cao con `hon...doc thay hay nhung kho" de ap dung dc.

mr bird, to^? chim, gửi lúc 05/10/2009 18:42:03

bài viết hay quá.cảm ơn bạn nhiều.tôi là người vừa tốt nghiệp và đang cố gắng chọn cho mình công việc phù hợp với ngành mình học nhưng khó quá.

lênguyênnhưbình, daklak, gửi lúc 05/10/2009 16:48:35


Bitter or better, many things to do ...

Tên xấu, ko tạm trú, ko thường trú, gửi lúc 05/10/2009 23:08:00

Cảm ơn chị. bài viết như hun đúc tuổi trẻ chúng tôi cần sống và làm việc hăng say hơn, cảm ơn chị rất nhiều, e đọc và thấy tin tưởng vào thành công của những người bước bằng đôi chân thực của mình.

nguyễn huyền, hải phòng, gửi lúc 05/10/2009 20:39:51

Bài viết của chị đã đến với tôi thật đúng lúc khi tôi đang trong tâm trạng chán nản, mệt mỏi với những bước đi đầu tiên của mình trên con đường sự nghiệp. Có lúc tôi cảm thấy mình quá tầm thường để làm được những việc lớn lao hay theo đuổi điều tôi mơ ước. Giờ chưa phải lúc để dừng lại và cố gắng hài lòng về những gì đang có vì thực ra tôi chưa có gì để hài lòng cả. Cảm ơn chị đã làm vững lòng những chênh vênh của lứa tuổi 20!

ngọc minh, hà nội, gửi lúc 05/10/2009 18:51:27

cung~ dung" nhu*ng co" ve? khong thuc te" lam",bay h may ai chon 1 cong viec ua thich voi muc luong beo` bot dau,tha` lam 1 viec k fu` hop minh lam nhung co muc luong cao con `hon...doc thay hay nhung kho" de ap dung dc.

mr bird, to^? chim, gửi lúc 05/10/2009 18:42:03

bài viết hay quá.cảm ơn bạn nhiều.tôi là người vừa tốt nghiệp và đang cố gắng chọn cho mình công việc phù hợp với ngành mình học nhưng khó quá.

lênguyênnhưbình, daklak, gửi lúc 05/10/2009 16:48:35

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lấm tấm cơn mưa

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

back to top