Yêu quá quê hương tôi ơi
2023-08-16 01:05
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - “Thủ phủ công nghiệp” đông đúc, rộn ràng trong những nhà máy và trên những chuyến container chở hàng ra cảng. Rất đỗi bình dị và thân thương, Bình Dương mến thương ơi.
***
Tôi không sinh ra và lớn lên ở Bình Dương, nhưng tôi đã đến với mảnh đất này được mấy năm, kể từ ngày ba mẹ tôi quyết định chuyển nhà từ miền Tây lên miền đất nắng lửa này.
Từ chỗ lạ lẫm ban đầu, đến nay tôi đã dần quen với chuyện những con đường chỉ đông đúc và nhộn nhịp những lúc sáng sớm vào ca, hay lúc tan ca vào xế chiều hay đêm tối. Và không biết tự lúc nào, tôi đã trở nên thân thuộc và gắn bó với những khu công nghiệp to rộng cùng những người công nhân chăm chỉ, cần cù ngày ngày đến xưởng.
Bao lớp công nhân đến từ những vùng đất khác nhau là thành phần dân cư chủ yếu ở vùng đất Bình Dương này, cả miền Bắc, miền Trung, miền Nam đều có cả. Nói không ngoa chứ có thể dễ dàng tìm thấy người dân mọi miền ở đây. Chính điều đó đã tạo nên một sự tổng hòa và tổng hợp về ngôn ngữ cũng như lối sống, cách sinh hoạt của dân cư và cuộc sống xã hội ở đất này.
Trong những bộ đồng phục của các công ty khác nhau từ các dãy nhà trọ hay các khu dân cư, họ ngày ngày đến các xưởng sản xuất làm việc. Điều này không chỉ giúp người lao động nhập cư có thể kiếm được nguồn thu nhập, mà còn giúp cho Bình Dương nhanh chóng phát triển kinh tế, trở thành một “thủ phủ công nghiệp”, đóng góp lượng GDP lớn cho nước nhà.
Cả tuần đi làm vất vả, cuối tuần, những công nhân hiền lành ấy lại nấu nướng, gặp gỡ, ca hát, như để khuây khỏa nỗi nhớ nhà và động viên nhau cùng cố gắng làm việc trong thời gian sắp tới. Đó là nhịp sống bình dị và yên ả đến thân thuộc với vòng quay công việc và cuộc sống của thành phần dân cư đông đảo nhất của vùng đất đỏ miền Đông Nam bộ này.
Những người công nhân hiền lành hằng ngày chỉ biết đi làm và về nhà trong mối quan tâm lo về lương thưởng, tăng ca của công ty, cố gắng làm việc để đổi sức lao động của mình lấy tiền gửi về nuôi con cái, chăm lo gia đình ở quê xa.
Hằng ngày, quang cảnh buổi sáng quen thuộc của BÌnh Dương không phải là công viên với nhiều người tập thể dục hay những cánh đồng bao la trong ánh bình minh mà là cảnh tấp nập người xách bình nước đá vào xưởng để chuẩn bị cho một ngày làm việc dài và năng suất. Đó là cảnh những công nhân mặc những bộ đồng phục với màu sắc, kiểu dáng khác nhau gọn gàng, vui vẻ nói cười, cùng nhau ăn sáng trước giờ vào ca. Và cũng những con đường ấy lại tấp nập những bước chân người đổ ra sau giờ làm với những tiếng ca hát, trêu đùa vui vẻ.
“Thủ phủ công nghiệp” đông đúc, rộn ràng trong những nhà máy và trên những chuyến container chở hàng ra cảng. Rất đỗi bình dị và thân thương, Bình Dương mến thương ơi.
© Khánh An ( Hồng Minh) - blogradio.vn
Xem thêm: Hạnh Phúc Rồi Sẽ Đến Thôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa