Dòng suối ân tình
2023-07-28 05:35
Tác giả:
blogradio.vn - Còn tôi lại nghĩ nếu người ta được đi khắp thế gian này thì sẽ thấy sẽ gặp vô số chuyện như vậy, hoặc những chuyện tương tự vậy, vì ở đâu cũng là cuộc sống cũng là con người, và điều đó sẽ làm nên những dòng suối ân tình chảy mãi, chảy mãi trong tim mọi người.
***
Bây giờ mỗi lúc nghĩ lại chị vẫn còn cảm giác rùng mình sợ hãi, mà không hiểu sao ngày đó chị có thể có một quyết định táo bạo mà kỳ lạ đến vậy. Cả chồng chị cũng vậy, ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con, ba mẹ nào cũng muốn con mình giỏi nhất hạnh phúc nhất, vậy mà từ ước muốn đó thì suýt chút nữa anh chị mất con luôn.
Năm đó con gái chị mới lên lớp chín, chị nghe bạn bè hay bàn tán nói về chuyện đi du học của con cái, nhưng chị nghĩ con còn nhỏ quá, nếu du học thì cũng đợi khi nào con vào đại học hãy hay, nhưng rồi chính anh lại khơi mào trước chuyện đó với chị. Anh nói anh đã tìm hiểu về các trường ở nước bạn, cho con đi bây giờ là tốt nhất chứ đừng đợi đến khi con vào đại học, anh chỉ lo hai vợ chồng nhớ con và con cũng nhớ gia đình.
Chị nhớ anh đã nói:
- Cứ cho con đi em ạ, đó cũng là một cách để con học cách sống tự lập sau này. Mà con mình tuy mới lớp chín nhưng anh thấy con rất chín chắn, thời gian đầu sẽ khó khăn vì con phải làm quen với cuộc sống với môi trường bên đó, nhưng sau đó sẽ ổn, anh tin vậy mà.
- Nhưng con đang học ở đây cũng rất tốt, mà con đã quen với gia đình đã quen có ba mẹ bên cạnh, rồi bỗng nhiên con chỉ có một mình em sợ con sẽ bị sốc.
- Anh đã nói không có gì phải lo, anh có nhiều chỗ quen biết nên anh sẽ nhờ người đi cùng con và hướng dẫn con mọi việc khi sang bên đó.
Chị giật nẩy mình:
- Anh nói gì, anh nhờ người á, em muốn anh hoặc em phải đi cùng con, chuyện con cái là quan trọng sao anh lại nhờ, con mình thì mình lo chứ.
- Anh không thể bỏ công việc để đi cùng con được, còn sức khoẻ em thì em không thể bay dài như vậy. Đó là một người bạn rất thân với anh trong công việc nên em không có gì phải lo.
Chị và anh cãi nhau rất nhiều chuyện đó, chị dứt khoát không để con tự đi vì chị không yên tâm, nhưng cuối cùng anh đã thuyết phục được chị, và chị cũng đã gặp người bạn thân của anh nên chị đã gật đầu.
Con gái chị cũng bất ngờ khi ba mẹ nói chuyện, nhưng con bé cũng vâng lời.
- Mẹ yên tâm vì có bác đi cùng con, mà con cũng lớn rồi, mấy năm mẹ cho con học thêm tiếng Anh mẹ quên sao. Con đủ tự tin để giao tiếp, con thấy thích hơn là lo.
Mọi chuyện chuẩn bị đã đâu vào đó, chị cũng dặn dò con nhiều chuyện khi sống xa nhà. Rồi đùng một cái đến ngày đi thì người bạn thân phải nhập viện mổ ruột thừa trong khi tất cả đã xong hết chỉ còn bước lên máy bay mà thôi. Anh chị toát mồ hôi không biết làm sao, nhưng con gái chị tỉnh bơ.
- Con sẽ đi một mình vậy, giống như đi du lịch thôi mà, qua đến nơi con sẽ điện về liền, ba mẹ đừng lo.
Con gái bước lên máy bay mà ruột gan chị cũng bay theo, rồi người ta điện về báo con bé bị đau bụng dữ dội ngay trên máy bay, rất may là người ta đã hạ cánh để chuẩn bị chuyển tiếp nên họ đã đưa bé vào cấp cứu ở một bệnh viện gần nhất.
Họ báo về là con gái chị bị đau bụng và kèm theo nôn ói nên không nghiêm trọng lắm, nhưng vấn đề là xung quanh con toàn là người xa lạ và không cùng ngôn ngữ. Chắc con chị đã rất sợ còn chị thì khóc cạn nước mắt.
Khi anh bay sang đến nơi thì con đã bình yên, chỉ phải nằm truyền dịch cho khỏe lại, rồi anh ở với con đến lúc con vào trường vào lớp học xong anh mới về.
Bây giờ con gái chị đã vào đại học, nhưng lại học ở đây, ở đất nước mình. Ai biết chuyện cũng cười, họ nói sao bị ngược vậy, vì thường người ta học phổ thông trong nước còn đại học thì mới ra nước ngoài, nhưng chị nói chị thấy không cần thiết chuyện đó nữa. Mấy năm chị xa con là quá đủ rồi, chị nhìn thấy vô vàn những học sinh những sinh viên khác có du học đâu có biết nước ngoài là gì đâu mà vẫn học tốt vẫn làm việc tốt sau này. Chị không phản đối chuyện du học, vì ai có điều kiện có khả năng có mong muốn thì cứ đi, vì đó cũng là con đường tiếp thu những kiến thức mới của những đất nước bạn rồi lại phục vụ cho đất nước mình, còn chị kiên quyết kéo con về lại. Chị nói chị đã dõi theo giáo dục sát sao nên chị biết chẳng cần đi đâu xa mà ngay quê hương mình có nhiều trường đào tạo cực kỳ tốt nên chị an tâm.
Chị nói lần đó nếu con chị có chuyện gì chắc chị không sống nổi, mà chị cũng cảm ơn rất nhiều những người đã giúp đỡ và cứu con chị lúc đó. Cũng có thể họ làm vì trách nhiệm, nhưng quá xa xôi như vậy mà con bé lại chẳng có ai thân thiết bên cạnh nên chị suốt đời biết ơn họ, những người mà chị không hề biết mặt không được gặp gỡ. Vậy mới biết tình người và sự quan tâm sẻ chia nơi nào cũng có.
Chị nói với người khác có thể là chuyện bình thường, và chuyện cũng đã qua mấy năm rồi nhưng lòng chị không hề nhạt phai, đến suốt đời vẫn không hề nhạt phai. Cứ mỗi khi nghĩ đến chị lại thầm cảm ơn những người xa lạ ở những phương trời xa lạ.
Tôi đã gặp con gái chị, một cô bé sinh viên năm ba rất nhỏ con, rất dịu dàng đáng yêu và tôi còn biết cô bé học rất giỏi, hay được nhận học bổng của trường. Hiện tại cô bé đang đi thực tập trong một ngân hàng lớn nhất nhì cả nước, và khả năng công việc của cô bé sau này là rất rộng chẳng có gì phải lo.
Tôi thích và nhớ những gì chị tâm sự ở lần gặp mới đây nhất, chị nói đó là những ân tình mà chị sẽ nợ mãi không thể nào trả được. Còn tôi lại nghĩ nếu người ta được đi khắp thế gian này thì sẽ thấy sẽ gặp vô số chuyện như vậy, hoặc những chuyện tương tự vậy, vì ở đâu cũng là cuộc sống cũng là con người, và điều đó sẽ làm nên những dòng suối ân tình chảy mãi, chảy mãi trong tim mọi người.
Mọi người muốn nghe tiếp không ạ?
Tôi có một người thân cũng từng dành được một suất học bổng học tiến sĩ ở nước ngoài và hiện tại em ấy đang tham gia giảng dạy tại một trường đại học ở thành phố trong kia. Nơi em ấy đã từng học, nơi con tôi đã từng học, tôi biết sau ngày đăng quang đó với khả năng của em ấy thì rất nhiều cánh tay sẽ vươn ra đón chào, nhưng em ấy lại vẫn quay về nơi chốn cũ. Là ngôi trường đã cho em ấy biết bao kiến thức đã giúp em ấy bước những bước thật dài và đầy tự tin trong ngày hôm nay.
Với em ấy, một thanh niên còn rất trẻ, thì những ân tình ngày trước mà các thầy cô đã trao, rộng lớn hơn là đất nước đã trao thì những bước quay về đầu tiên và mãi sau này em ấy sẽ dành cho giáo dục, tôi tin chắc như vậy.
Tôi nghĩ nếu mỗi người được nhớ lại được kể ra những ân tình mà mỗi người đã có đã gặp hay đã biết thì chắc là nhiều lắm. Đó là tình người nên đó là những chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng vì đó là tình người nên đó là những mối ân tình, có lúc là sâu nặng có lúc là rất sâu nặng mà người ta không thể quên và sẽ khắc sâu như một ký ức đẹp nhất.
Những lúc tôi mệt mỏi hay nản lòng, những lúc tôi không bước tiếp mà đứng lại, rồi quay đầu nhìn lại sau, rồi lại bước tiếp, có chậm hơn, có cẩn trọng hơn, là những lúc tôi nghĩ đến nhiều nhất những mối ân tình mà tôi đã có và đang có. Tôi biết không phải tự nhiên tôi có được những điều quý giá ấy, tôi có được vì tôi luôn có trong suy nghĩ của rất nhiều những tình người dành cho tôi, và công việc của tôi là không được quên điều đó, không được làm mọi người mất niềm tin.
Mỗi ngày, tôi cứ tiếp tục với những gì tôi yêu thích. Có ngày, tôi sẽ đứng lại một khoảng chân dù là ngắn thôi, nếu tôi mệt, nhưng chữ ân tình đã càng ngày càng nhiều càng nặng rồi nên tôi cứ vậy mà bước đi, tôi thấy vui vì cái duyên với cuộc đời vẫn còn. Và tôi càng rất tin hơn điều này, mỗi người đều có sự tiềm tàng một khả năng nào đó trong chính bản thân mình, nên hãy cứ vui sống, người ta chỉ trở nên vô ích khi người ta không lao động mà thôi.
Tôi còn muốn nóí điều này nữa, những ân tình cũng làm tôi có chút áp lực. Nhưng khi chìm vào công việc tôi cứ thỏa sức bay bổng, và tôi thích thế, tôi thích mỗi ngày được chìm vào trong rất nhiều người tôi gặp ngoài kia. tôi và họ giống nhau và khác nhau, những con người bình thường của cuộc đời.
“Hãy sống như đời sống
Để biết yêu nguồn cội
Hãy sống như đồi núi
Vươn tới những tầm cao
Hãy sống như biển trào, như biển trào
Hãy sống và ước vọng
Để thấy đời mênh mông.”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Bỏ Lại Nỗi Đau Trên Cát | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.