Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dòng suối ân tình

2023-07-28 05:35

Tác giả:


blogradio.vn - Còn tôi lại nghĩ nếu người ta được đi khắp thế gian này thì sẽ thấy sẽ gặp vô số chuyện như vậy, hoặc những chuyện tương tự vậy, vì ở đâu cũng là cuộc sống cũng là con người, và điều đó sẽ làm nên những dòng suối ân tình chảy mãi, chảy mãi trong tim mọi người.

***

Bây giờ mỗi lúc nghĩ lại chị vẫn còn cảm giác rùng mình sợ hãi, mà không hiểu sao ngày đó chị có thể có một quyết định táo bạo mà kỳ lạ đến vậy. Cả chồng chị cũng vậy, ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con, ba mẹ nào cũng muốn con mình giỏi nhất hạnh phúc nhất, vậy mà từ ước muốn đó thì suýt chút nữa anh chị mất con luôn.

Năm đó con gái chị mới lên lớp chín, chị nghe bạn bè hay bàn tán nói về chuyện đi du học của con cái, nhưng chị nghĩ con còn nhỏ quá, nếu du học thì cũng đợi khi nào con vào đại học hãy hay, nhưng rồi chính anh lại khơi mào trước chuyện đó với chị. Anh nói anh đã tìm hiểu về các trường ở nước bạn, cho con đi bây giờ là tốt nhất chứ đừng đợi đến khi con vào đại học, anh chỉ lo hai vợ chồng nhớ con và con cũng nhớ gia đình.

Chị nhớ anh đã nói:

- Cứ cho con đi em ạ, đó cũng là một cách để con học cách sống tự lập sau này. Mà con mình tuy mới lớp chín nhưng anh thấy con rất chín chắn, thời gian đầu sẽ khó khăn vì con phải làm quen với cuộc sống với môi trường bên đó, nhưng sau đó sẽ ổn, anh tin vậy mà.

- Nhưng con đang học ở đây cũng rất tốt, mà con đã quen với gia đình đã quen có ba mẹ bên cạnh, rồi bỗng nhiên con chỉ có một mình em sợ con sẽ bị sốc.

- Anh đã nói không có gì phải lo, anh có nhiều chỗ quen biết nên anh sẽ nhờ người đi cùng con và hướng dẫn con mọi việc khi sang bên đó.

Chị giật nẩy mình:

- Anh nói gì, anh nhờ người á, em muốn anh hoặc em phải đi cùng con, chuyện con cái là quan trọng sao anh lại nhờ, con mình thì mình lo chứ.

- Anh không thể bỏ công việc để đi cùng con được, còn sức khoẻ em thì em không thể bay dài như vậy. Đó là một người bạn rất thân với anh trong công việc nên em không có gì phải lo.

Chị và anh cãi nhau rất nhiều chuyện đó, chị dứt khoát không để con tự đi vì chị không yên tâm, nhưng cuối cùng anh đã thuyết phục được chị, và chị cũng đã gặp người bạn thân của anh nên chị đã gật đầu.

Con gái chị cũng bất ngờ khi ba mẹ nói chuyện, nhưng con bé cũng vâng lời.

- Mẹ yên tâm vì có bác đi cùng con, mà con cũng lớn rồi, mấy năm mẹ cho con học thêm tiếng Anh mẹ quên sao. Con đủ tự tin để giao tiếp, con thấy thích hơn là lo.

Mọi chuyện chuẩn bị đã đâu vào đó, chị cũng dặn dò con nhiều chuyện khi sống xa nhà. Rồi đùng một cái đến ngày đi thì người bạn thân phải nhập viện mổ ruột thừa trong khi tất cả đã xong hết chỉ còn bước lên máy bay mà thôi. Anh chị toát mồ hôi không biết làm sao, nhưng con gái chị tỉnh bơ.

- Con sẽ đi một mình vậy, giống như đi du lịch thôi mà, qua đến nơi con sẽ điện về liền, ba mẹ đừng lo.

Con gái bước lên máy bay mà ruột gan chị cũng bay theo, rồi người ta điện về báo con bé bị đau bụng dữ dội ngay trên máy bay, rất may là người ta đã hạ cánh để chuẩn bị chuyển tiếp nên họ đã đưa bé vào cấp cứu ở một bệnh viện gần nhất.

Họ báo về là con gái chị bị đau bụng và kèm theo nôn ói nên không nghiêm trọng lắm, nhưng vấn đề là xung quanh con toàn là người xa lạ và không cùng ngôn ngữ. Chắc con chị đã rất sợ còn chị thì khóc cạn nước mắt.

Khi anh bay sang đến nơi thì con đã bình yên, chỉ phải nằm truyền dịch cho khỏe lại, rồi anh ở với con đến lúc con vào trường vào lớp học xong anh mới về.

Bây giờ con gái chị đã vào đại học, nhưng lại học ở đây, ở đất nước mình. Ai biết chuyện cũng cười, họ nói sao bị ngược vậy, vì thường người ta học phổ thông trong nước còn đại học thì mới ra nước ngoài, nhưng chị nói chị thấy không cần thiết chuyện đó nữa. Mấy năm chị xa con là quá đủ rồi, chị nhìn thấy vô vàn những học sinh những sinh viên khác có du học đâu có biết nước ngoài là gì đâu mà vẫn học tốt vẫn làm việc tốt sau này. Chị không phản đối chuyện du học, vì ai có điều kiện có khả năng có mong muốn thì cứ đi, vì đó cũng là con đường tiếp thu những kiến thức mới của những đất nước bạn rồi lại phục vụ cho đất nước mình, còn chị kiên quyết kéo con về lại. Chị nói chị đã dõi theo giáo dục sát sao nên chị biết chẳng cần đi đâu xa mà ngay quê hương mình có nhiều trường đào tạo cực kỳ tốt nên chị an tâm.

Chị nói lần đó nếu con chị có chuyện gì chắc chị không sống nổi, mà chị cũng cảm ơn rất nhiều những người đã giúp đỡ và cứu con chị lúc đó. Cũng có thể họ làm vì trách nhiệm, nhưng quá xa xôi như vậy mà con bé lại chẳng có ai thân thiết bên cạnh nên chị suốt đời biết ơn họ, những người mà chị không hề biết mặt không được gặp gỡ. Vậy mới biết tình người và sự quan tâm sẻ chia nơi nào cũng có.

Chị nói với người khác có thể là chuyện bình thường, và chuyện cũng đã qua mấy năm rồi nhưng lòng chị không hề nhạt phai, đến suốt đời vẫn không hề nhạt phai. Cứ mỗi khi nghĩ đến chị lại thầm cảm ơn những người xa lạ ở những phương trời xa lạ.

Tôi đã gặp con gái chị, một cô bé sinh viên năm ba rất nhỏ con, rất dịu dàng đáng yêu và tôi còn biết cô bé học rất giỏi, hay được nhận học bổng của trường. Hiện tại cô bé đang đi thực tập trong một ngân hàng lớn nhất nhì cả nước, và khả năng công việc của cô bé sau này là rất rộng chẳng có gì phải lo.

Tôi thích và nhớ những gì chị tâm sự ở lần gặp mới đây nhất, chị nói đó là những ân tình mà chị sẽ nợ mãi không thể nào trả được. Còn tôi lại nghĩ nếu người ta được đi khắp thế gian này thì sẽ thấy sẽ gặp vô số chuyện như vậy, hoặc những chuyện tương tự vậy, vì ở đâu cũng là cuộc sống cũng là con người, và điều đó sẽ làm nên những dòng suối ân tình chảy mãi, chảy mãi trong tim mọi người.

Mọi người muốn nghe tiếp không ạ?

Tôi có một người thân cũng từng dành được một suất học bổng học tiến sĩ ở nước ngoài và hiện tại em ấy đang tham gia giảng dạy tại một trường đại học ở thành phố trong kia. Nơi em ấy đã từng học, nơi con tôi đã từng học, tôi biết sau ngày đăng quang đó với khả năng của em ấy thì rất nhiều cánh tay sẽ vươn ra đón chào, nhưng em ấy lại vẫn quay về nơi chốn cũ. Là ngôi trường đã cho em ấy biết bao kiến thức đã giúp em ấy bước những bước thật dài và đầy tự tin trong ngày hôm nay.

Với em ấy, một thanh niên còn rất trẻ, thì những ân tình ngày trước mà các thầy cô đã trao, rộng lớn hơn là đất nước đã trao thì những bước quay về đầu tiên và mãi sau này em ấy sẽ dành cho giáo dục, tôi tin chắc như vậy.

Tôi nghĩ nếu mỗi người được nhớ lại được kể ra những ân tình mà mỗi người đã có đã gặp hay đã biết thì chắc là nhiều lắm. Đó là tình người nên đó là những chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng vì đó là tình người nên đó là những mối ân tình, có lúc là sâu nặng có lúc là rất sâu nặng mà người ta không thể quên và sẽ khắc sâu như một ký ức đẹp nhất.

Những lúc tôi mệt mỏi hay nản lòng, những lúc tôi không bước tiếp mà đứng lại, rồi quay đầu nhìn lại sau, rồi lại bước tiếp, có chậm hơn, có cẩn trọng hơn, là những lúc tôi nghĩ đến nhiều nhất những mối ân tình mà tôi đã có và đang có. Tôi biết không phải tự nhiên tôi có được những điều quý giá ấy, tôi có được vì tôi luôn có trong suy nghĩ của rất nhiều những tình người dành cho tôi, và công việc của tôi là không được quên điều đó, không được làm mọi người mất niềm tin.

Mỗi ngày, tôi cứ tiếp tục với những gì tôi yêu thích. Có ngày, tôi sẽ đứng lại một khoảng chân dù là ngắn thôi, nếu tôi mệt, nhưng chữ ân tình đã càng ngày càng nhiều càng nặng rồi nên tôi cứ vậy mà bước đi, tôi thấy vui vì cái duyên với cuộc đời vẫn còn. Và tôi càng rất tin hơn điều này, mỗi người đều có sự tiềm tàng một khả năng nào đó trong chính bản thân mình, nên hãy cứ vui sống, người ta chỉ trở nên vô ích khi người ta không lao động mà thôi.

Tôi còn muốn nóí điều này nữa, những ân tình cũng làm tôi có chút áp lực. Nhưng khi chìm vào công việc tôi cứ thỏa sức bay bổng, và tôi thích thế, tôi thích mỗi ngày được chìm vào trong rất nhiều người tôi gặp ngoài kia. tôi và họ giống nhau và khác nhau, những con người bình thường của cuộc đời.

 

“Hãy sống như đời sống

Để biết yêu nguồn cội

 

Hãy sống như đồi núi

Vươn tới những tầm cao

Hãy sống như biển trào, như biển trào

Hãy sống và ước vọng

Để thấy đời mênh mông.”

 

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Bỏ Lại Nỗi Đau Trên Cát | Blog Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top