Hãy cứ là em – cô gái có muôn vàn xúc cảm
2023-07-27 01:30
Tác giả: Khánh Lê
blogradio.vn - Chẳng có một ai thật sự được em cho phép bước vào thế giới của riêng em. Hoặc chẳng có ai đủ can đảm để ở bên em dài lâu. Bạn bè, tình yêu, gia đình với em sao mà xa xỉ.
***
Em – cô gái nhỏ mang một vỏ bọc mạnh mẽ đến kiêu kì, bao giờ em mới sống thật với lòng mình?
Em – cô gái tuổi hai mươi ba với những kí ức xưa cũ nhiều tổn thương. Em e dè, em sợ hãi, em cố tỏ ra bản thân vẫn ổn mà chẳng cần một ai bên cạnh.
Em có thể tự chạy xe về nhà khi trời mưa, đêm tối. Em có thể xách ba lô một mình đến nơi mình thích. Em có thể tự nấu cho mình một bữa ăn ngon khi đói. Em cũng tự mua thuốc và đến bệnh viện khám khi bệnh trở lại. Em có thể tự làm mọi thứ vậy thì cần gì một người ở bên?
Sau những tổn thương con người ta dần trở nên khép kín hơn, mạnh mẽ hơn, đa nghi hơn và thiếu cả cảm giác an toàn. Điều họ cần chỉ là bình yên – không suy nghĩ, không vướng bận. Em cũng thế, em chọn cho mình cách sống xa lánh tất cả. Em không quá thân với ai, em cũng chẳng cho chàng trai nào bước vào cuộc sống của em. Trước mặt mọi người em lúc nào cũng thật rạng rỡ, tràn đầy sức sống, dường như không một chút lo nghĩ nào làm em bớt đi sự vô tư. Nhưng họ đâu biết, em đã phải gồng mình lên đến đau đớn để tạo nên một “mái nhà ốc” vững chãi. Những ngày đi qua của quá khứ đã tôi luyện em kiên cường đến thế?
Năm em mười bảy tuổi, chàng trai em yêu thương nhất, yêu bằng tất cả những gì vẹn nguyên của cô gái ở ngưỡng cửa vào đời, rời bỏ em để kết hôn với người con gái khác. Anh ta hạnh phúc, còn em đang ngày ngày chống chọi với bệnh tật nơi bệnh viện. Em khi ấy đã chết đi gần như nửa con tim.
Năm em mười tám tuổi, em nhận được một bài học khắc sâu từ những người bạn em ngỡ như gia đình. Em bế tắc đến cùng cực, từng lời từng lời cô bạn ấy nói khiến tim em như rỉ máu, em chỉ biết nắm chạy bàn tay, cắn chặt môi bật khóc trên đoan đường từ chợ về đến phòng kí túc xá. Tối hôm ây em trốn lên căn gác trống bật khóc nức nở, xung quanh chỉ là một màn đêm đáng sợ. Em chỉ ước lúc đó có ai ôm lấy em…
Năm em mười chín tuổi, nội em mất. Người luôn bao dung, che chở và lắng nghe em đã mãi mãi rời bỏ em. Em bỗng chốc thấy cả thế giới như quay lưng. Em rời bỏ trường, bắt xe về ngay những cũng chẳng kịp nhìn nội lần cuối. Kí ức tuổi thơ tươi đẹp bỗng chốc theo nội về nơi xa thật xa!
Năm em hai mươi tuổi, em mở lòng đón nhận tình cảm của chàng trai đó, tưởng như sau những đổ vỡ kia em sẽ nhận được hạnh phúc. Nhưng không, anh ấy đã bỏ mặc em một mình khi em cần. Hai giờ sáng em như con ngốc ngồi đó cứ nghĩ anh sẽ quay lại. Không tiền, điện thoại hết pin. Anh ấy lựa chọn sự nghiệp mà từ bỏ em.
Từ ngày đó, em trở thành một cô gái tàn nhẫn. Em thích đùa giỡn tình cảm của người khác. Em tập tành ăn nhậu, em đi chơi nhiều hơn và em một mình cũng nhiều hơn. Chẳng có một ai thật sự được em cho phép bước vào thế giới của riêng em. Hoặc chẳng có ai đủ can đảm để ở bên em dài lâu. Bạn bè, tình yêu, gia đình với em sao mà xa xỉ.
Năm hai mươi hai tuổi em đón sinh nhật một mình. Trước giờ vẫn thế nhưng sao ngày hôm đó em thấy tủi thân đến lạ. Hai mươi hai năm, em thèm được một lần tổ chức sinh nhật nhưng chẳng bao giờ. Em cũng dần quên đi mình có ngày ra đời. Em cũng chẳng còn hy vọng vào ngày ấy sẽ có điều kì diệu xuất hiện.
Đôi khi tự hỏi có phải em sinh ra để gánh chịu những tổn thương?
Em chưa từng kể cho ai về những lần em bật khóc, về những vết thương lòng em đang mang, về những gánh lo đang ngày ngày đè nặng trên đôi vai nhỏ bé.
Em – cô gái tuổi hai mươi ba, cái vỏ bọc em tạo ra hoàn hảo quá, chẳng ai phá vỡ được nữa rồi. Em – đã quên mất nên thể hiện cảm xúc ra sao!
Cô gái của tôi! Em đừng như thế có được không?
Tôi muốn thấy em cũng như bao người, có vui, có buồn, có giận hờn, có nước mắt. Đừng tự mình trói buộc cảm xúc của mình nữa, xin em!
Qúa khứ đến cuối cùng cũng là những thứ thuộc về dĩ vãng, hiện tại mới là tương lai của em. Đừng bận lòng những chuyện xưa cũ, đừng để bản thân trở thành một cỗ máy không cảm xúc!
Ai cũng từng đi qua những ngày chông chênh, ai cũng có những vết thương lòng khó chữa lành. Em có, tôi cũng vậy, chúng ta hãy cùng nhau gạt đi quá khứ để hướng đến một tương lai tươi sáng hơn!
Hôm nay trời đổ mưa, cũng gần đến sinh nhật của em rồi nhỉ? Hy vọng khi tròn hai mươi ba, bước sang tuổi hai mươi tư em sẽ chịu mở lòng mình hơn, sẽ sống thật với muôn vàn xúc cảm của chính mình!
Cô gái của tôi – trưởng thành luôn đi từ giông bão và ngày mai sau đêm giông trời bao giờ cũng sẽ bình lặng. Hãy cứ là chính em, bước đi kiêu hãnh, buồn cứ khóc, vui cứ cười, không cần mạnh mẽ, em cũng là con gái, em được quyền yếu đuối để được bao bọc, chở che!
Và lời cuối cùng tôi muốn gửi đến em, gửi đến những cô gái đã từng mang vết thương lòng: Thế giới bao la, rộng lớn, đừng tự chui vào một căn gác nhỏ bé, chật chội để rồi đánh mất thanh xuân tươi đẹp. Phụ nữ chúng ta dù đau thương nhiều đến bao nhiêu cũng không được phép gục ngã, phải luôn có một tâm hồn trong sáng, trái tim ấm áp và tinh thần lạc quan!
Đâu ai yêu mình bằng chính mình, hãy luôn trân quý bản thân của mình. Nhớ nhé, em của tôi! Thương em!
© Mộc Miên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hy Vọng Nào Cho Em? | Blog Radio 823
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu