Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy cứ là em – cô gái có muôn vàn xúc cảm

2023-07-27 01:30

Tác giả: Khánh Lê


blogradio.vn - Chẳng có một ai thật sự được em cho phép bước vào thế giới của riêng em. Hoặc chẳng có ai đủ can đảm để ở bên em dài lâu. Bạn bè, tình yêu, gia đình với em sao mà xa xỉ.

***

Em – cô gái nhỏ mang một vỏ bọc mạnh mẽ đến kiêu kì, bao giờ em mới sống thật với lòng mình?

Em – cô gái tuổi hai mươi ba với những kí ức xưa cũ nhiều tổn thương. Em e dè, em sợ hãi, em cố tỏ ra bản thân vẫn ổn mà chẳng cần một ai bên cạnh.

Em có thể tự chạy xe về nhà khi trời mưa, đêm tối. Em có thể xách ba lô một mình đến nơi mình thích. Em có thể tự nấu cho mình một bữa ăn ngon khi đói. Em cũng tự mua thuốc và đến bệnh viện khám khi bệnh trở lại. Em có thể tự làm mọi thứ vậy thì cần gì một người ở bên?

Sau những tổn thương con người ta dần trở nên khép kín hơn, mạnh mẽ hơn, đa nghi hơn và thiếu cả cảm giác an toàn. Điều họ cần chỉ là bình yên – không suy nghĩ, không vướng bận. Em cũng thế, em chọn cho mình cách sống xa lánh tất cả. Em không quá thân với ai, em cũng chẳng cho chàng trai nào bước vào cuộc sống của em. Trước mặt mọi người em lúc nào cũng thật rạng rỡ, tràn đầy sức sống, dường như không một chút lo nghĩ nào làm em bớt đi sự vô tư. Nhưng họ đâu biết, em đã phải gồng mình lên đến đau đớn để tạo nên một “mái nhà ốc” vững chãi. Những ngày đi qua của quá khứ đã tôi luyện em kiên cường đến thế?

Năm em mười bảy tuổi, chàng trai em yêu thương nhất, yêu bằng tất cả những gì vẹn nguyên của cô gái ở ngưỡng cửa vào đời, rời bỏ em để kết hôn với người con gái khác. Anh ta hạnh phúc, còn em đang ngày ngày chống chọi với bệnh tật nơi bệnh viện. Em khi ấy đã chết đi gần như nửa con tim.

Năm em mười tám tuổi, em nhận được một bài học khắc sâu từ những người bạn em ngỡ như gia đình. Em bế tắc đến cùng cực, từng lời từng lời cô bạn ấy nói khiến tim em như rỉ máu, em chỉ biết nắm chạy bàn tay, cắn chặt môi bật khóc trên đoan đường từ chợ về đến phòng kí túc xá. Tối hôm ây em trốn lên căn gác trống bật khóc nức nở, xung quanh chỉ là một màn đêm đáng sợ. Em chỉ ước lúc đó có ai ôm lấy em…

Năm em mười chín tuổi, nội em mất. Người luôn bao dung, che chở và lắng nghe em đã mãi mãi rời bỏ em. Em bỗng chốc thấy cả thế giới như quay lưng. Em rời bỏ trường, bắt xe về ngay những cũng chẳng kịp nhìn nội lần cuối. Kí ức tuổi thơ tươi đẹp bỗng chốc theo nội về nơi xa thật xa!

Năm em hai mươi tuổi, em mở lòng đón nhận tình cảm của chàng trai đó, tưởng như sau những đổ vỡ kia em sẽ nhận được hạnh phúc. Nhưng không, anh ấy đã bỏ mặc em một mình khi em cần. Hai giờ sáng em như con ngốc ngồi đó cứ nghĩ anh sẽ quay lại. Không tiền, điện thoại hết pin. Anh ấy lựa chọn sự nghiệp mà từ bỏ em.

Từ ngày đó, em trở thành một cô gái tàn nhẫn. Em thích đùa giỡn tình cảm của người khác. Em tập tành ăn nhậu, em đi chơi nhiều hơn và em một mình cũng nhiều hơn. Chẳng có một ai thật sự được em cho phép bước vào thế giới của riêng em. Hoặc chẳng có ai đủ can đảm để ở bên em dài lâu. Bạn bè, tình yêu, gia đình với em sao mà xa xỉ.

Năm hai mươi hai tuổi em đón sinh nhật một mình. Trước giờ vẫn thế nhưng sao ngày hôm đó em thấy tủi thân đến lạ. Hai mươi hai năm, em thèm được một lần tổ chức sinh nhật nhưng chẳng bao giờ. Em cũng dần quên đi mình có ngày ra đời. Em cũng chẳng còn hy vọng vào ngày ấy sẽ có điều kì diệu xuất hiện.

Đôi khi tự hỏi có phải em sinh ra để gánh chịu những tổn thương?

Em chưa từng kể cho ai về những lần em bật khóc, về những vết thương lòng em đang mang, về những gánh lo đang ngày ngày đè nặng trên đôi vai nhỏ bé.

Em – cô gái tuổi hai mươi ba, cái vỏ bọc em tạo ra hoàn hảo quá, chẳng ai phá vỡ được nữa rồi. Em – đã quên mất nên thể hiện cảm xúc ra sao!

Cô gái của tôi! Em đừng như thế có được không?

Tôi muốn thấy em cũng như bao người, có vui, có buồn, có giận hờn, có nước mắt. Đừng tự mình trói buộc cảm xúc của mình nữa, xin em!

Qúa khứ đến cuối cùng cũng là những thứ thuộc về dĩ vãng, hiện tại mới là tương lai của em. Đừng bận lòng những chuyện xưa cũ, đừng để bản thân trở thành một cỗ máy không cảm xúc!

Ai cũng từng đi qua những ngày chông chênh, ai cũng có những vết thương lòng khó chữa lành. Em có, tôi cũng vậy, chúng ta hãy cùng nhau gạt đi quá khứ để hướng đến một tương lai tươi sáng hơn!

Hôm nay trời đổ mưa, cũng gần đến sinh nhật của em rồi nhỉ? Hy vọng khi tròn hai mươi ba, bước sang tuổi hai mươi tư em sẽ chịu mở lòng mình hơn, sẽ sống thật với muôn vàn xúc cảm của chính mình!

Cô gái của tôi – trưởng thành luôn đi từ giông bão và ngày mai sau đêm giông trời bao giờ cũng sẽ bình lặng. Hãy cứ là chính em, bước đi kiêu hãnh, buồn cứ khóc, vui cứ cười, không cần mạnh mẽ, em cũng là con gái, em được quyền yếu đuối để được bao bọc, chở che!

Và lời cuối cùng tôi muốn gửi đến em, gửi đến những cô gái đã từng mang vết thương lòng: Thế giới bao la, rộng lớn, đừng tự chui vào một căn gác nhỏ bé, chật chội để rồi đánh mất thanh xuân tươi đẹp. Phụ nữ chúng ta dù đau thương nhiều đến bao nhiêu cũng không được phép gục ngã, phải luôn có một tâm hồn trong sáng, trái tim ấm áp và tinh thần lạc quan!

Đâu ai yêu mình bằng chính mình, hãy luôn trân quý bản thân của mình. Nhớ nhé, em của tôi! Thương em!

© Mộc Miên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Hy Vọng Nào Cho Em? | Blog Radio 823

Khánh Lê

Bạn có thể hoà nhập nhưng xin đừng hoà tan.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top