Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lời yêu lặng lẽ

2023-07-01 02:30

Tác giả: Ngọc Khánh


blogradio.vn - Người ta nói Kiên bị tâm thần. Mảnh bom ghim trong hộp sọ đã làm tâm trí của chàng trai Hà Thành lanh lợi nhất trở nên rối loạn. Người nhà Kiên mất hết rồi, trong trận bom phố Khâm Thiên năm 72. Còn Kiên, anh không phải vào trại, vì đã có người bảo lãnh chăm sóc cho anh. Đó là một người phụ nữ trẻ, lạ mặt nhưng cũng rất thân thuộc, một người có lẽ Kiên không quen, nhưng lại cả đời lặng thinh chăm lo anh cho đến tận ngày đầu bạc. Không chồng con, không bao giờ nói yêu anh, dù rằng cô biết anh là ai, nhưng Kiên lại không biết cô.

***

Nắng hạ đỏ gắt. Gió nồng cuốn theo cái oi bức mà thổi bùng lên nghìn đốm lửa trên cành phượng. Kiên đạp xe băng qua Hồ Gươm. Anh cố gắng đi sát bên lề, dưới những lùm cây xanh để tránh nóng. Tấm lưng Kiên đã ướt sũng mồ hôi từ bao giờ. 

Dừng lại trước hàng kem Tràng Tiền, Kiên gạt chân chống và bước xuống. Anh mỉm cười hỏi cô gái đang ngồi vắt vẻo trên yên sau.

- Vẫn như cũ nhé.

Cô bạn của anh gật đầu. Cô đưa tay áo dài trắng muốt lên thấm nhẹ những giọt nước đang lấm tấm nơi gò má đỏ. Trên đầu cô đội chiếc mũ cối của Kiên, và có thể nói rằng chừng nào còn Kiên, tóc cô vẫn sẽ mãi đen mượt óng ả chứ chẳng bao giờ phải hung cháy.

Không để cô chờ lâu, Kiên rất nhanh đã mang ra hai cây kem vani mát lạnh.

- Của Khuê đây. Chắc phải đứng ăn ngay kẻo kem chảy hết nhỉ. Kiên thở phào.

toi-tin-roi-cung-se-co-nguoi-muon-o-canh-toi-that-lau

Hè năm nay quả thật nóng hơn hẳn mọi năm. Kiên thầm ước phải chi mình được nhập ngũ ngay lúc này, có thể sẽ lên chiến khu, sẽ xung phong ở tuyến Trường Sơn, hoặc bất cứ nơi nào, miễn là không phải ngồi yên ở thủ đô trong lúc cả nước đang sôi sục cuộc kháng chiến. 

Sau khi giải nhiệt bằng những cây kem ngọt, Kiên đưa Khuê trở về trường Chu Văn An. Giờ nghỉ trưa sắp hết, tiết học quốc phòng sẽ bắt đầu sớm thôi, và như mọi lần, thầy hiệu trưởng lại nhiệt tình khích lệ tinh thần các học sinh khối 12 viết đơn tham gia hoạt động Cách mạng. Còn chưa đầy mười phút trước khi trống trường vang lên.

Kiên nháy mắt với Khuê. Khuê hiểu ý, cũng lặng lẽ cười đáp lại. Cả hai không ai bảo ai mà tự đi tìm một góc vắng người phía sau toà thư viện. Ngồi bệt xuống thảm cỏ, Kiên nắm lấy tay Khuê, hồi hộp.

Lá đơn của Kiên gửi đi đã lâu, chắc sắp được duyệt và triệu tập đi rồi.

Cô không nói không rằng, chỉ khẽ dụi bàn tay nhỏ của mình lên nước da thô ráp ấy. Quay sang nhìn Khuê chăm chú, Kiên hỏi.

- Kiên đi. Khuê…đừng chờ Kiên nhé.

Đôi mắt tròn của Khuê buông lỏng, hàng mi rủ xuống như trĩu nặng một nỗi niềm. Tựa đầu vào vai Kiên, Khuê buồn buồn di ngón trỏ, viết vào lòng bàn tay anh hai chữ tại sao,

Kiên thở dài, anh cười gượng.

- Chiến tranh mà? Ai biết ngày mai mình ra sao. Nhưng Kiên còn có trách nhiệm với non sông. Khuê còn có thanh xuân của người con gái. Khuê hiểu không?

nguoi-yeu-cu-chi-de-nho-chu-khong-the-yeu-lai-duoc-758x542

Cô lắc đầu, chỉ viết đáp lại anh "Khuê cũng sẽ đi. Sẽ sống dũng cảm như Kiên, nơi Khuê nằm lại là tiền tuyến."

Kiên ngỡ ngàng nhìn cô. Ánh mắt của cô vẫn kiên định như vậy, trong veo và sắc bén. Dường như linh hồn của cả một thời đại đang nằm yên trong đáy mắt cô gái tiền phương ấy.

- Khuê cũng đi xung phong thật đấy ư?

Khuê bình thản gật đầu. Cô tiếp tục ghi lại trên tay Kiên "Khuê xung phong vào đội du kích. Đã viết đơn, bằng chính máu trích trên đầu ngón tay Khuê. Kiên ạ, Khuê bị câm. Như vậy dù giặc có bắt được, chúng cũng sẽ chẳng thể ép Khuê khai lấy một lời. Muốn nghe Khuê nói, hãy cứ dỏng tai lên mà nghe giọng thét của họng súng trên vai Khuê."

Lúc này đây, Kiên rùng mình. Một tình yêu say mê và choáng ngợp, một hào khí của lí tưởng anh hùng đã bóp nghẹt trái tim Kiên. Anh xúc động ôm chặt cô vào lòng, run run nhắn nhủ:

- Khuê giỏi lắm. Hứa với Kiên đi, Khuê, mình sẽ sống sót trở về vì nhau nhé?

Khuê gục mặt trong lồng ngực Kiên, khúc khích cười. Cô viết nốt những lời cuối trước khi quay lại tiết học "Vâng thưa đồng chí. Nhất định là vậy."

Tháng chín ấy, mỗi người một ngả, Kiên tạm chia xa Khuê để lên đường đi chiến khu biền biệt. 

Những năm sau đó là cả một thời kì chiến tranh ác liệt không ngừng leo thang. Bom đạn dội xuống như muốn tận diệt con người. Tiểu đội của Kiên sau nhiều trận đánh thập tử nhất sinh đã dần tan tác. Kiên chuyển từ đơn vị này sang đơn vị kia, hành quân từ Bắc chí Nam, đi B rồi lại về Tây Nguyên đất đỏ. Ngày hoà bình lập lại, Kiên được đặt chân tới đất thủ đô sau hơn bảy năm xa nhà chinh chiến. 

Người ta nói Kiên bị tâm thần. Mảnh bom ghim trong hộp sọ đã làm tâm trí của chàng trai Hà Thành lanh lợi nhất trở nên rối loạn. Người nhà Kiên mất hết rồi, trong trận bom phố Khâm Thiên năm 72. Còn Kiên, anh không phải vào trại, vì đã có người bảo lãnh chăm sóc cho anh. Đó là một người phụ nữ trẻ, lạ mặt nhưng cũng rất thân thuộc, một người có lẽ Kiên không quen, nhưng lại cả đời lặng thinh chăm lo anh cho đến tận ngày đầu bạc. Không chồng con, không bao giờ nói yêu anh, dù rằng cô biết anh là ai, nhưng Kiên lại không biết cô.

neu-nhu-ban-da-tung-bi-ton-thuong-758x399

Anh đã sống vài chục năm sau bằng thần kinh ngờ nghệch của một người mất trí. Tất nhiên anh sống chung với người phụ nữ kia. Nhưng phần lớn cuộc đời Kiên chỉ chìm đắm trong hoang tưởng về quá khứ loạn lạc. Kiên la hét và lại cười đờ đẫn, không nhận thức, hoàn toàn giống như một đứa trẻ bị giam cầm trong thân thể trưởng thành.

Ngày cô mất vì căn bệnh ung thư, người ra kẻ vào lo tang ma rất bận. Hầu hết là họ hàng hay xóm giềng mà thôi, và họ những tưởng gã tâm thần người phụ nữ này đã nuôi suốt mấy năm đằng đẵng sẽ chẳng đủ tỉnh táo để hay chuyện gì đang xảy đến. Có lẽ hắn vẫn sẽ cứ ngồi trên bậc thềm, cười ngốc nghếch giữa tiếng nhạc đám tang thê thảm.

Nhưng không. Cả ngày hôm đó, Kiên tựa lưng bên cỗ quan tài lạnh ngắt. Anh khóc, gào thét và giãy giụa. Không ai biết vì sao. Chính anh cũng không biết vì sao những giọt nước mắt cứ thế ầng ậc tuôn ướt đẫm ngực áo. Đâu đó trong thần trí điên loạn của Kiên, anh nhận ra mình đã mất đi một nửa sự sống.

Sau hôm ấy, Kiên đêm ngày nằm lì ôm mô đất nghi ngút khói hương. Đến một buổi chiều tà nọ, anh cũng đi theo cô sang bên kia. Nhưng chỉ tiếc rằng cho tới giây phút cuối, Kiên vẫn chưa biết cô là ai.

© Ngọc Khánh - blogradio.vn

Xem thêm: Làm Sao Đây Khi Trót Yêu Đơn Phương?

 

Ngọc Khánh

ngôn từ là nắng ấm cho em thả hồn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

back to top