'Bố con cá gai' - bản giao hưởng bất tử của tình cha con
2021-06-10 01:24
Tác giả:
Ngọc Khánh
blogradio.vn - Sau khi gập lại cuốn sách chúng ta hãy thử ngẫm lại chính cuộc sống của mình. Bố thật lặng lẽ, nghiêm khắc và cách bố thể hiện tình yêu cũng có chút vụng về. Dẫu yêu bố chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng không có mấy ai dễ dàng nói lên tình yêu ấy một cách tự nhiên. Vậy nên khi còn thể hãy biết trân trọng người bố vĩ đại ấy, yêu thương và hết lòng báo hiếu. Tác phẩm “Bố con cá gai” sẽ mãi nằm trong trái tim độc giả, là chốn dừng chân cho tâm hồn rung động và là lời nhắc nhở về tình yêu gia đình hết sức sâu sắc.
***
Đến từ đất nước Hàn Quốc xinh đẹp, Cho Chang-in là một nhà văn để lại trong lòng bạn đọc rất nhiều dấu ấn với những tác phẩm truyền đi thông điệp giàu ý nghĩa về giá trị đích thực của tình cảm gia đình,tình yêu chân chính. Tiêu biểu là vào năm 2000, câu chuyện cảm động về hành trình chiến đấu với bệnh tật và những hy sinh cao cả của hai cha con trong ‘Bố con cá gai” đã làm lay động trái tim hơn hai triệu bạn đọc,trở thành một trong những cuốn tiểu thuyết được yêu thích nhất Hàn Quốc.
“Bác sĩ ơi, phải đau thêm bao nhiêu nữa thì mới chết được ạ?” .Đó là câu nói đầu tiên phát ra từ một đứa trẻ co ro trên giường bệnh, thật đáng thương làm sao. Nhưng đừng vội buồn vì đứa bé ấy - Daum, dù chỉ mới gần 10 tuổi nhưng em rất ngoan. Em sẽ để bạn phải cảm phục thay vì thương hại bởi em chịu tiêm giỏi lắm, em không khóc khi bị chọc tủy và biết suy nghĩ về tiền viện phí, biết thương hình ảnh tiều tụy của người cha đang ngày đêm chăm lo cho em.
Ai mà ngờ được một bạn nhỏ mắc bệnh máu trắng lại kiên cường đến vậy chứ? Ngoài những lúc thiếp đi vì mệt mỏi hay vật lộn trong cơn đau, em còn bận cầu nguyện, ngắm nhìn cái đầu trọc nhẵn thín của mình trước gương và đỏ bừng mặt khi nghĩ đến bạn Eun Mi kẹp tóc hoa nữa. Nhưng ẩn sau sự mạnh mẽ và lạc quan đó, sâu trong em là nỗi lo sợ về cái chết đã hằng hiện hữu bấy lâu, em đã luôn chuẩn bị cho cái chết xảy đến bất cứ lúc nào, nhất là khi đau đớn đón từng dòng kháng sinh vào cơ thể gầy guộc bé nhỏ.
Đau khổ, tuyệt vọng là thế đấy nhưng sau cùng tâm hồn của em vẫn trong sáng và đẹp đẽ, lòng dũng cảm của em vẫn thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Nhưng bố của Daum thật ngốc, hệt như một con cá gai bố. Cá bố sẽ một mình nuôi con lớn sau khi cá mẹ bỏ đi và cả nguồn sống chỉ co cụm quẩn quanh cá gai con bé xíu. Để rồi một ngày con bỏ đi,cá bố lại tự mình đâm đầu vào vách đá mà kết liễu cuộc đời.
Anh có một tuổi thơ thiếu thốn tình thương, những cô đơn và buồn tủi đã trở thành nguồn cảm xúc cho anh viết lên những vần thơ. Tưởng chừng như sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên người vợ và công việc yêu thích nhưng thực tế lại thật lạnh lùng với anh. Vợ anh cho rằng đứa con Daum đã ngăn cản cuộc đời tự do của mình và bỏ đi để theo đuổi ước mơ hội họa. Bỏ lại anh, một ông bố cá gai phải chôn vùi đi đam mê trở thành nhà thơ, chật vật lo tiền viện phí để chữa trị căn bệnh máu trắng quái ác đã hành hạ đứa con đáng thương suốt nhiều năm trời.
Để Daum vui, bố đã mua cho em rất nhiều truyện tranh, từ chối những ngày tháng trị liệu vô ích và đưa em đi du lịch khắp nơi trên chiếc xe cũ. Anh Ho Yeon vì con anh không sợ rắn độc, không ngại bươn trải tìm thuốc chữa bệnh cho con nơi núi rừng.
Thượng đế trao cho bố cá gai hi vọng nhưng cũng không ngần ngại tước đi thứ ánh sáng ấy bằng những lần bệnh tái phát và nỗi đau mà Daum phải chịu đựng ngày một lớn dần. Liệu trên đời này có còn ai dám bỏ đi lòng tự trọng, nguyện bán đi giác mạc của mình vì một em nhỏ như vậy?
Sau tất cả những nỗ lực, Daum đã chiến thắng bệnh tật. Tuy nhiên cái giá để đánh đổi điều này thật sự quá đắt. Bố cá gai của Daum phải trao đứa con mình đã nâng niu bấy lâu về bên người mẹ từng rời bỏ nó,không một lời từ biệt hay giải thích. Sự lạnh lùng ấy, sự đau đớn ấy thật ra đã giết chết anh từ trong nội tâm đầy tuyệt vọng trước cả khi căn bệnh ung thư gan tước đi cuộc đời anh cho tới những phút cuối đời, bố cá gai vẫn cầu nguyện, chờ đợi thần chết mang anh đi trong cô độc và thầm nhắn nhủ “Nhưng mà con trai à, con là tất cả của bố. Dù cho bố có chết nhưng không phải là chết đâu. Người bố đã bỏ lại con trên đời này, sẽ mãi mãi sống ở trong tâm hồn con”.
Bố luôn là người thầm lặng như vậy bạn nhỉ? Bằng văn phong sâu lắng,sự khắc họa hết sức chân thật, tác giả đã gửi gắm vào câu chuyện cảm động những bài học vô cùng ý nghĩa về tình phụ tử. Bạn sẽ nhận ra mình còn may mắn đến nhường nào trước hình ảnh một Daum bé nhỏ nhưng dũng cảm đương đầu với bệnh tật. Và bạn cũng sẽ hiểu được rằng bất cứ người bố nào cũng yêu thương và sẵn sàng hy sinh tất cả vì con như bố của Daum vậy.
Sau khi gập lại cuốn sách chúng ta hãy thử ngẫm lại chính cuộc sống của mình. Bố thật lặng lẽ, nghiêm khắc và cách bố thể hiện tình yêu cũng có chút vụng về. Dẫu yêu bố chúng ta vẫn phải thừa nhận rằng không có mấy ai dễ dàng nói lên tình yêu ấy một cách tự nhiên. Vậy nên khi còn thể hãy biết trân trọng người bố vĩ đại ấy, yêu thương và hết lòng báo hiếu. Tác phẩm “Bố con cá gai” sẽ mãi nằm trong trái tim độc giả, là chốn dừng chân cho tâm hồn rung động và là lời nhắc nhở về tình yêu gia đình hết sức sâu sắc.
© Ngọc Khánh Lê - blogradio.vn
Xem thêm: Tin tôi đi, cuộc sống là những món quà!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Trở về với đúng nghĩa của chữ YÊU
Chúng mình yêu nhau nhẹ nhàng, cho đi tình yêu và đặt hạnh phúc của đối phương lên trên. Chúng mình làm những thứ mà chúng mình nghĩ đối phương sẽ hạnh phúc mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc người kia có làm lại đối với mình không, nên chúng mình không bao giờ phải suy nghĩ nhiều.

Tháng Ba đã đến rồi…
Buổi chiều hôm đó, họ nói với nhau nhiều chuyện không đầu không cuối. Những câu chuyện đan xen giữa hương cà phê, màu đỏ rực của hoa gạo, và ánh mắt anh trầm tĩnh mà sâu xa.

Phố cũ lặng thinh, ta lạc mất nhau rồi
Có một ngày phố cũ có đôi ta Bước chân quen cũng ngại ngùng bỏ lỡ Người qua vội, chẳng ai còn bỡ ngỡ Ta với ta giữa khoảng trống không người.

Lời chưa nói
Tớ với cậu bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi không biết từ lúc nào mà tớ đã thầm cảm thấy hơi thích cậu. Đã nhiều lần tớ thấy tớ thật ngu ngốc, sao lại có suy nghĩ kì quặc ấy, nhưng rồi những cử chỉ quan tâm tớ của cậu làm tớ bị nhầm tưởng.

Chấn động lợi ích của việc đọc sách thường xuyên: Ngoại hình thăng hạng, da dẻ hồng hào, khí chất ngút ngàn!
Không chỉ giúp nâng cao kiến thức, việc đọc nhiều sách còn có thể mang lại nhiều lợi ích đặc biệt mà không phải ai cũng biết.

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.