Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông (Love Radio)

2020-02-18 10:10

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

blogradio.vn - Thật kì lạ là khi hoài niệm, con người ta lại luôn nhớ về những kỉ niệm buồn đầu tiên. Cũng như người ta thường ấn tượng với cái man mác buồn của mùa đông hơn là ánh nắng gắt gỏng của mùa hạ. Ai biết được, bởi đã buồn thì lại dễ khắc sâu, đã khắc rồi lại chẳng thể xóa nổi

***

Bạn thân mến! thật kì lạ là khi hoài niệm, con người ta lại luôn nhớ về những kỉ niệm buồn đầu tiên. Cũng như người ta thường ấn tượng với cái man mác buồn của mùa đông hơn là ánh nắng gắt gỏng của mùa hạ. Ai biết được, bởi đã buồn thì lại dễ khắc sâu, đã khắc rồi lại chẳng thể xóa nổi. Mở đầu chương trình, mời bạn lắng nghe bài viết:

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông (Linh Lan)

Xin đừng hỏi em rằng điều gì ở anh khiến em đau lòng nhất. Bởi cho đến tận bây giờ, từng câu nói, ánh mắt, nụ cười , đến cả việc nhìn anh thôi cũng đủ để làm tim em đau đến nghẹn lời. Chẳng có gì níu giữ hai chúng ta, ngoài những kỉ niệm chỉ còn em nhớ, chuyện của chúng ta, vốn dĩ đã chẳng có cả bắt đầu.

Em chẳng thể nào xóa nổi những kí ức về anh, như chẳng thể nào xóa đi mùa đông trong trái tim của Hà Nội. Trên từng giọt nắng của Hà Nội có anh, trên từng ngọn cỏ lau trắng ngần có anh, trên từng khúc nhạc du dương đang quyện vào ánh hoàng hôn ấm áp cũng có anh... Nỗi nhớ anh da diết trong từng khe hở của cảm xúc, anh có hay?

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Đã ngàn lần em tự hận mình không đủ yếu đuối để từ bỏ tất cả mà nói lời yêu anh, cũng không đủ can đảm để nhìn anh ở bên một người khác, chỉ biết đem hình bóng anh gieo vào lòng  cùa mùa đông đang tới, để mà nhớ mà thương. Tựa như phím dương cầm bị nhốt trong bản khóa nhạc, em giam cầm mình vào trong nỗi cô đơn, không thể nhớ cũng không thể quên, vì yêu mà em ngại bước tới, đâu thể giống như dòng chảy vô tình của thời gian cứ thế đi mãi.

Ngày hôm ấy, chỉ dám nhìn bóng lưng anh từ đằng xa, với một chiếc lá vàng rơi vu vơ trên sân trường, chỉ một chút thoáng qua thôi cũng đủ để em nhớ mãi. Anh đứng đó mà chẳng hay có một người vẫn lặng lẽ nhìn anh từ góc khuất của ô cửa sổ. Mùa đông lướt qua vai anh đáp xuống tim em những thổn thức của mối tình đầu. Dù đã cố gắng em vẫn không thể ngăn được tim em lại rung lên một nhịp khi thấy anh. Ngày hôm ấy chỉ nhìn anh thôi cũng đủ để em mỉm cười. Ta cười với nhau trong sắc vàng đằm thắm. Ta nhìn nhau trong âm vang của tiếng mưa khúc khích.

Ta bước cùng nhau trong màu trắng của hoa lau đang trải dài đến chân trời, ngỡ như chẳng có điểm kết thúc, trong một đông ngỡ lạnh giá nhưng lại ấm áp đến khôn cùng, em tự gieo vào lòng mình những ấm áp không có thật đấy. Đông này cũng giống đông xưa, em không có anh. Đông này khác đông xưa em không còn mỉm cười khi anh đến mà thay vào đó là những giọt nước mắt âm thầm rơi. Bởi giờ đây em đã biết buồn vì một người mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về em. Ngày hôm ấy cứ ngỡ nhặt được một ngọn gió là đã có được cả mùa đông. Chúng ta đã lướt qua nhau như thế, bỏ lại đằng sau cả một khoảng trời sôi nổi và nồng nhiêt, ấm áp và sâu lắng, cay đắng và đớn đau...

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Ngày hôm nay, mùa đông cũng lướt theo bước chân của em, mang theo cái lạnh đến cùng cực, từng giọt nắng đã thôi vô tư nhảy múa trên những ngọn gió đang len lỏi qua từng góc phố quen thuộc. Em cảm nhận được mùa đông đang chảy qua kẽ tay. Em chẳng thể nào buộc được mùa đông thôi đừng trôi chảy, cũng như em chẳng thể nào bắt thời gian dừng lại ở giây phút anh đang ở bên cạnh em, lắng nghe em cười. Biết làm sao khi thứ em sợ nhất lại là cảm xúc của chính mình. Em sợ rằng anh sẽ biết em yêu anh đến nhường nào. Em sợ rằng anh sẽ biết đã hơn một lần em khóc vì anh. Thứ em yêu thương nhất là những kí ức bên anh cũng là thứ em sợ nhất.

Những kí ức về anh như một con dao bào mòn đi sức sống trong em, như một chiếc cối xay nghiền nát tim em, và dù đã cố em cũng không thể nào ngăn được mình thôi không thổn thức, mà càng thổn thức lại càng đau càng đớn. Có lẽ, cứ vô tư như mùa đông có thể tốt hơn chăng? Em dành cho anh một ngăn kéo trong trái tim em, nửa khóa nửa đóng bởi em vẫn chưa đủ can đảm để có thể xóa mờ đi những hình ảnh ấy. Em chấp nhận làm kẻ ăn mày quá khứ mà níu giữ những kí ức về anh- những kí ức của mùa đông ngọt ngào và sâu lắng. Nhưng cho đến cuối cùng em vẫn phải từ bỏ anh, từ bỏ tất cả những ngọt ngào hay đắng cay, niềm thương hay nỗi nhớ, thanh xuân hay hiện tại.

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Em từ bỏ tất cả những gì tồn tại giữa chúng ta, nói cho cùng cũng chỉ là từ bỏ một khoảng trống và một tình yêu đơn phương chưa bao giờ được trân trọng. Chúng ta như mùa thu và mùa đông, một bên đến thì bên còn lại đi mất. Chúng ta chỉ gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi của khúc giao mùa, cứ ngỡ là định mệnh nhưng hóa ra lại là nghiệt duyên. Không được ở bên nhau cớ sao còn gặp nhau? Thà rằng cách nhau một mùa hạ, chẳng thương chẳng nhớ chỉ là hai bóng hình không quen không biết. Như thế cũng đã chẳng có đớn đau...

Ngày hôm nay, khi dáng đông đang trở mình để chuẩn bị khoác chiếc áo lạnh giá lên vạn vật và lên cả tâm hồn em, em tạm biệt anh – tình yêu của em. Trên con đường anh đi vốn dĩ ngay từ đầu đã không có chỗ cho bước chân của em. Tương lai của anh là công danh sự nghiệp, là ánh dương ấm áp và rực rỡ. Tương lai của em là sắc vàng trầm lặng và u buồn. Em bên anh mùa đông vẫn lạnh. Em xa anh mùa đông bỗng hóa nốt trầm, không lạnh không vui. Vì xa anh mùa nào cũng là mùa đông.

Bạn thân mến! Khi bạn dành cả thanh xuân để yêu và thương một ai đó mà đến một ngày họ chợt biến mất không một lý do, không một lời giải thích vậy bạn sẽ hành động ra sao? Sau đây mời bạn lắng nghe bài viết:

Anh đã chọn một ngày đẹp nhất để biến mất (Nga 119)

Hôm nay, Hà Nội có mưa, mùi mưa làm em thấy lòng mình thanh thản lạ lùng. Mọi thứ của ngày hôm nay thật tuyệt. Nhưng không! Anh xuất hiện, người đàn ông không còn tồn tại trong trí nhớ của em lại đang đứng trước mặt em. Em dặn lòng mình không được khóc. Giờ em đã có lí do anh biến mất, em cũng không biết anh có nói thật hay không…

Tôi – một cô sinh viên năm cuối đang tất tả với những môn học cuối cùng và bài luận văn tốt nghiệp. Vì vậy mà, tôi không còn quá rảnh rang như những năm học trước, lúc nào cũng trong trang thái tất bật. Năm cuối đại học thật sự kinh hoàng, tôi vừa phải đi thực tập, vừa phải học, mọi thứ cứ quay cuồng như vậy đó. Nhưng không sao, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó. Tôi tin là vậy!

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Dù cho có những phút giây tôi cảm thấy mình kiệt quệ, nhưng trong lòng tôi luôn có một nguồn sức mạnh to lớn đủ để vực tôi dậy mỗi khi tôi chớm có ý định từ bỏ. Đó là gì? Chính là anh!

Tôi và anh có một tình yêu bình dị như những cặp đôi khác, chúng tôi ngày ngày dành thời gian cho nhau để trò chuyện, tâm sự, động viên nhau, chỉ tiếc là luôn thông qua chiếc điện thoại lạnh tanh. Chúng tôi yêu xa. Cũng đã gần 4 năm, kể từ ngày tốt nghiệp trung học, anh đã theo đuổi đam mê của mình, anh đã bay đến một đất nước khác, rất xa Việt Nam, anh gửi bao hoài bão trong anh nơi xứ lạ đó. Tôi nhớ như in ngày chúng tôi còn là những học sinh trung học. Anh là chàng trai ưu tú, tôi là một nữ sinh gương mẫu, tình cảm học trò của chúng tôi luôn là niềm mơ ước của bao học sinh khác.

Ngày bế giảng năm lóp 12, anh tặng tôi một cuốn sổ, anh nói: “Ghi lại những gì em trải qua, để khi anh trở về, anh biết em đã sống những ngày tháng qua ra sao, để anh được cùng em đi qua những thăng trầm cuộc sống theo một cách đặc biệt”. Hôm ấy, trời mưa, tôi khóc rất nhiều. Vậy mà mới đó, anh đã đi hơn 3 năm rồi. Nhanh thật đó! Và ngày chúng tôi đoàn tụ cũng sắp đến rồi vì anh hứa, ngày tôi làm lễ tốt nghiệp sẽ là lúc anh trở về. Ôi! Tôi mong ngóng ngày đó làm sao, ngày nào tôi cũng tưởng tượng khoảnh khắc được ôm anh trong ngày tốt nghiệp của mình, ngày mà tôi được bù đắp cho quãng thời gian thanh xuân vắng lặng mong chờ bóng dáng người con trai ấy. Tình yêu thật diệu kì, nó có thể làm con người ta trở nên mạnh mẽ vô thường, cũng có thể khiến ta trở nên ngây ngô kì lạ.

Và cứ thế những ngày cuối cùng của đại học cũng đến, tôi vui mừng vì mình hoàn thành xong việc học, phần lớn hơn làm tôi sung sướng là tôi sẽ có anh ở bên.

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Hôm nay, tôi đi ăn uống với lũ bạn sau một thời gian dài đầy căng thẳng. Hà Nội vào đông hấp dẫn hơn với những món ăn nhìn thôi đã thấy ấm mình. Phố Tạ Hiện vẫn đông đúc như mọi khi, vẫn những chị tiếp tân liên tục mời chào khách, những anh chàng nước ngoài tỏ vẻ thích thú với sự nhộn nhịp này, những cô cậu tuổi đôi mươi cười nói vui vẻ và chúng tôi cũng vậy, chúng tôi quyết uống cho say mới về. Đến khi mặt chúng tôi đã ngây ngây cả lũ, chúng tôi mới lảo đảo bước những bước chân xiêu vẹo ra bên hồ, ngồi nghêu ngao hát hò.

- Bao giờ người yêu mày về? - Tôi giật mình trước câu hỏi của cái Thảo, nó chơi thân với tôi từ hồi cấp 2, chúng tôi rất hợp nhau về khoản ăn uống.

- Sắp rồi.

- Sắp là bao giờ?

- Ngày tao tốt nghiệp, anh ấy nói vậy.

- Khéo mà bị nó lừa nghe chưa? - Đây là câu nói của thằng Toàn, cùng nhóm với tụi tôi.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ về tình cảm giữa tôi và anh, tôi chưa một lần mảy may nghĩ đến việc anh có thể lừa dối tối. Phải chăng do tôi quá yêu anh hay do tôi ngây dại.

- Mày cứ nói linh tinh anh ý không lừa tao đâu. - Tôi kiên quyết khẳng định với nó, tôi nghĩ niềm tin của tôi là đúng.

- Ừ, tao nói vậy thôi.

Câu nói cuối cùng của thằng Toàn cũng là bắt đầu cho sự im lặng, chúng tôi không ai nói gì, có lẽ chúng nó sợ tôi lo lắng, có lẽ tôi bắt đầu nghi ngờ chính tôi.

Dù là yêu xa, nhưng tôi và anh chưa một lần cãi nhau, chưa một lần nào anh khiến tôi buồn lòng, có lẽ là vì thế, vì thế mà tôi tin anh vô điều kiện, tin anh đến mức quên đi cả việc tôi đang dần trôi qua những thời khắc đẹp nhất của một người con gái, thời khắc một người con gái cần được yêu thương, chiều chuộng nhất. Sáng hôm sau, tôi dậy khá muộn chắc do hôm qua đã uống hơi nhiều. Tôi không vui vẻ như mọi ngày, câu nói mang tính cảnh báo của thằng Toàn làm tôi suy nghĩ nhiều quá. Đang thẩn thơ suy nghĩ, chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn độn của tôi, là anh gọi.

- Hôm qua không thấy em gọi cho anh?

- Hôm qua em đi chơi với bọn con Thảo về hơi muộn, mệt quá nên em ngủ quên luôn.

- Vui chứ?

- Anh hỏi vậy là sao ạ?

- Em vẫn vui khi không có anh chứ, ý anh là vậy?

Câu hỏi của anh làm tôi bất thần, tôi như sắp khóc, nhưng tôi lại không thể để bản thân mình khóc vào lúc này.

- Em vẫn vui.

- Vậy thì tốt, khi nào em làm lễ tốt nghiệp?

- Thứ hai tuần tới này.

- Ừm, anh đi ra ngoài, anh gọi lại cho em sau.

Vừa cúp máy, tôi òa khóc tức thì, câu hỏi của anh chỉ bình thường là sự quan tâm, hay câu hỏi của anh muốn nhắn nhủ tôi điều gì. Tôi không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.

Ngày tốt nghiệp cũng đã đến. Ngày mà tôi đã rất mong chờ, hôm nay gia đình, bạn bè đều đến chung vui với tôi. Tôi vẫn không quên mang theo cuốn sổ anh tặng, tôi đã ghi chép lại rất cẩn thận những gì tôi trải qua để ngày hôm nay gửi lại cho anh. Mọi thứ đều thật tuyệt ngoại trừ thời tiết hôm nay không ủng hộ tôi, trời mưa lớn quá.

Lễ tốt nghiệp diễn ra hết sức tốt đẹp, nhưng lòng tôi bồn chồn, nặng trĩu. Anh vẫn chưa đến như lời anh hứa. Và chính xác là anh đã không đến. Cũng từ đó, tôi mất liên lạc với anh hoàn toàn.

Tôi không biết vì lí do gì mà anh không trở về, có thể là anh đã có người khác, hay anh gặp sự cố nào đó, hoặc có thể chỉ là anh quên. Nhưng sao, anh lại biến mất luôn. Giá như anh cho tôi một lí do, anh cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ tha thứ tất cả. Nhưng chẳng có gì cả, chẳng có tin nhắn, cuộc gọi hay lời nhắn nào, cũng chẳng có cả anh, người tôi yêu nữa. Có một khúc hát như vậy: “Thứ hai mưa bay bên ngoài ô kính. Em vẫn cứ thế cuộn tròn giấc mơ. Anh vẫn chưa tới như ngày hôm qua đã hẹn. Mưa bay buồn lắm anh có biết không. Hôm nay thứ ba mưa ngày một lớn. Trên radio toàn bài hát buồn. Anh vẫn chưa tới như ngày hôm kia đã hẹn. Cơn bão ngoài kia có cuốn anh đi…” Những ca từ ấy như thốt lên nỗi lòng tôi bây giờ, bàng hoàng, đau đớn. Người nói yêu là anh, người hứa hẹn cũng là anh và rồi người thất hứa cũng chính là anh. Tôi có bao giờ ép anh yêu, có bao giờ đòi anh hứa hẹn, thà rằng anh đừng nói gì, thà rằng anh đừng reo rắc cho tôi một tình yêu nở rộ mãnh liệt như thế thì có lẽ ngày hôm nay tôi không đau lòng đến thế.

Chọn một ngày đẹp nhất để biến mất, một ngày đẹp nhất để bỏ rơi em”, anh chọn ngày em tốt nghiệp, chọn ngày em hừng hực niềm tin yêu để ném vào tâm can em một nỗi lòng không thể xoa dịu. Tình đầu tươi đẹp mà em vẫn hằng tự hào, giờ lại là tình đau khó quên. Liệu rằng những ngày sau em sẽ ra sao, sẽ còn đủ can đảm để đặt lòng tin vào ai đó nữa không. Liệu rằng vết thương lòng này em sẽ chữa khỏi ra sao. Giá như có một lí do chính đáng thì em sẽ không uất ức như bây giờ. Thanh xuân của em tưởng xanh ngút ngàn nhưng đâu ngờ nó cháy lụi khi sắp hoàn thành và anh chính là người đã đốt nó.

Xa anh mùa nào cũng là mùa đông

Thời gian cũng dần trôi qua, vết thương lòng ngày ấy đang được em xoa dịu bằng cách vùi đầu vào công việc, em làm bản thân bận rộn để không có một giây phút nào được phép nhớ về anh. Hôm nay, Hà Nội có mưa, mùi mưa làm em thấy lòng mình thanh thản lạ lùng. Mọi thứ của ngày hôm nay thật tuyệt. Nhưng không! Anh xuất hiện, người đàn ông không còn tồn tại trong trí nhớ của em lại đang đứng trước mặt em. Em dặn lòng mình không được khóc. Giờ em đã có lí do anh biến mất, em cũng không biết anh có nói thật hay không, em tạm tin đó là thật. Anh sau một vụ làm ăn đã thất bại thảm hại và anh không có đủ can đảm để gặp lại em, đó là lí do của anh. Có lẽ, ngày hôm nay, cuộc gặp này sẽ là sự tháo bỏ gánh nặng trong tâm trí em, em sẽ không còn điều gì để nghĩ về anh nữa, em sẽ tiếp tục sống những ngày hạnh phúc mà em đang có.

Ngày hôm nay, lí do em không đồng ý quay lại với anh không phải vì anh đã thất hứa với em, cũng không phải vì sự biến mất đột ngột của anh. Chỉ là, anh không có niềm tin vào em. Anh yêu anh, vì anh là anh, dù cho có là thất bại hay sai trái, em vẫn sẽ yêu con người anh, nhưng anh lại tự cho mình cái quyền quyết định em yêu anh vì sự thành công không rõ ràng của anh. Nếu như anh đã nghĩ em sẽ bỏ anh chỉ vì anh thất bại thì em xin anh hãy mãi mãi nghĩ như vậy để không còn điều gì phải tiếc nuối về tình yêu của chúng ta.

Dẫu biết rằng lòng tự tôn của một người con trai là rất lớn, nhưng mà lòng tin yêu của con gái cũng rất mãnh liệt, đến mức nó sẽ bị tổn thương nghiêm trọng nếu nó không được đáp lại. Giá như ngày ấy, anh chịu chia sẻ với tôi, giá như anh chịu tin vào cái gọi là tình yêu, thì mọi chuyện sẽ khác. Đáng tiếc là cuộc sống này không có giá như.

Tác giả: Linh Lan, Nga 911

Giọng đọc: Hà Diễm

Thiết kế: Cao Vương Nhật

Sản xuất: Nhóm Blog Radio

Mời xem thêm chương trình:

Đi tìm ký ức

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top